Đờ đẫn nằm im trên giường, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt vô hồn không có chút tia sáng nào.
Bỗng Kiều Di nghe được tiếng mở cửa, theo bản năng người cô run lên, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân khác lạ, cô cất giọng khàn khàn: "Ai vậy?"
"Là tôi.
" Diệp Phi Phi đi đến ngồi xuống giường.
"Là Phi Phi sao?" Kiều Di kích động muốn ngồi dậy nhưng vẫn không thể.
Diệp Phi Phi biết cô đang muốn tìm mình, cô ta lại gần cạnh giường, đưa tay ra.
"Cậu cứu tôi đi, cậu là bạn gái của hắn mà, làm ơn, cậu cứu tôi với, à không, cậu cứu Tiêu Hằng giúp tôi được không? Hắn yêu cậu mà, chỉ cần cậu nói, hắn sẽ làm mà.
" Kiều Di bắt lấy tay cô ta như vớ lấy được dây thừng cứu mạng, yếu ớt cầu xin.
"Kiều Di à, Tiêu Hằng! anh ta chết rồi.
"
"Không có! Cậu đừng nói linh tinh, đừng tin Thẩm Dịch Quân, Tiêu Hằng không có chết, anh ấy, anh ấy vẫn còn sống mà!"
Nhìn tình trạng thảm hại của cô bạn thân cũ, Phi Phi hít sâu, cô ta ghé vào tai cô thì thầm: "Bên trái cậu, đi 14 bước là cậu sẽ tìm thấy Tiêu Hằng.
"
Kiều Di ngẩn ngơ một lúc rồi vui mừng hỏi lại: "Thật không?"
"Thật, chỉ cần cậu dũng cảm, cậu sẽ tìm thấy anh ấy.
" Cô ta lấy chìa khoá mở khoá xích cho cô.
"Nào, xong rồi, nhanh lên, không Thẩm Dịch Quân sẽ đưa anh ấy đi mất đấy.
"
Nghe lời giục của Phi Phi, cô cố gắng đứng dậy lần theo vách tường bên trái, đi được một nửa chặng đường thì nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của Thẩm Dịch Quân.
"Diệp Phi Phi, cô đang làm cái quái gì vậy hả?"
Nghe thấy tiếng của người đàn ông đáng sợ kia, Kiều Di hoảng sợ bước nhanh về phía trước, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa!
"A, thả tôi ra, không, buông ra!" Cô giãy dụa muốn tránh thoát khỏi người đàn ông.
"Bạch Kiều Di, em bình tĩnh lại.
"
"Aaaa, buông ra!"
"Dịch Quân, để cho cậu ấy đi tìm Tiêu Hằng đi, Kiều Di sắp không trụ được nữa rồi, anh yêu cậu ấy phải không? Nếu yêu thì buông tha cho cậu ấy đi, cho cậu ấy chết thảnh thơi hơn đi, đừng hành hạ Kiều Di nữa.
"
Diệp Phi Phi chạy đến muốn gỡ tay Thẩm Dịch Quân ra, hắn phẫn nộ đẩy cô ta ra: "Lục Cảnh!"
"Dạ lão đại.
" Lục Cảnh nhanh chóng chạy vào, cậu hơi choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
"Lôi ả đàn bà điên kia ra ngoài cho tôi, nhốt cô ta dưới hầm.
"
"Em không có điên! Người điên mới là anh, Thẩm Dịch Quân, anh điên rồi! " Tiếng hét của Phi Phi vọng khắp hành lang, cô ta bị kéo đi ra khỏi phòng, người làm dù nghe thấy tiếng hét nhưng chỉ biết đứng nhìn, run rẩy thành đoàn.
Họ còn lo cho tính mạng của họ, thật ngu ngốc khi cho con ả điên này vào biệt thự.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Kiều Di vẫn phát điên mà giãy dụa, cô không can tâm, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là cô sẽ gặp được Tiêu Hằng.
"Buông ra, buông tôi ra, Tiêu Hằng, Tiêu Hằng! "
"Bạch Kiều Di! Chết tiệt!"
Thẩm Dịch Quân khó khăn đặt cô lên giường, bị móng tay cô quẹt trúng má, vết thương nhỏ rỉ máu, hắn hít sâu để nhằm bình