" Mai ta phải tham dự hội thảo, chắc tầm năm ngày sau ta mới trở về. Ngươi đi cùng ta hay ko muốn đi vì lo cho người thương của mình? " Câu nói đầy ẩn ý của Lous khiến Leo đỏ mặt, anh ấp úng: " Điện hạ.....đi đâu.....thần đi đó "
" Tốt " Lous thở dài, gương mặt anh đầy suy tư, phiền muộn. Số là anh đã nhắc tới chuyện này với Linh Lan. Ko ngờ cô lại cầm vạt áo của anh, mặt mếu máo như sắp khóc: " Làm ơn, đừng đi " Có lẽ anh chỉ nghĩ cô quá nhạy cảm, hơn nữa để Diana và Rachel làm bạn với cô cũng ổn. Đâu đến nỗi phải bật khóc như vậy. Anh cho rằng cô đang nhõng nhoẽ với mình nhất là khi nghe Diana khuyên nhủ, anh cảm thấy cô đang làm quá nên mọi chuyện.
Trong phòng, Linh Lan ngước ra ngoài ban công chậm rãi theo dõi Lous bước lên xe ngựa chuẩn bị cho cuộc hội thảo sắp tới, cô đã nghĩ hoá ra hai người vốn chẳng hợp nhau. Nếu đã ko thể hoà hợp thì còn vương vấn gì nhau nữa, cô nói nhỏ với Tịnh Yên vào tai: " Chúng ta trở về làng Đông nhé " Dĩ nhiên với Tịnh Yên mà mói, cô đã chờ đợi câu nói này của Linh Lan quá lâu rồi. Chỉ vì muốn có người làm
lá chắn, cô ko tiếc công bày mưu lấy lòng Leo. Quả nhiên sở hữu lá chắn thiếu tướng, ko một ai dám cả gan động tới cô. Và những trận đòn roi do hai ả kia cũng ít dần đi. Giờ đây hai ả phải chuyển sang kế hoạch chửi bới thay vì đánh đập.
" Linh Lan đây chính là câu nói hay nhất trong ngày đấy " Tịnh Yên gật đầu lia lịa, cô nhớ A Thất quá men. Chả biết ông anh nhà mình sống ra sao, có ổn ko nữa.
Ko còn ai canh chừng Linh Lan nữa, kế hoạch của hai người thành công mĩ mãn. Đứng trên cầu, cô thơ thẩn ngắm nhìn cung điện lần cuối. Nhìn từ bên ngoài hoá ra cung điện lại tráng lệ, đẹp đến vậy trái ngược hoàn toàn với ko khí bên trong, ngộp thở và bí bách.
" Chúng ta đi thôi Linh Lan " Tịnh Yên cầm chắc cái yên ngựa, may là hồi nhỏ từng được A Thất dạy cưỡi ngựa nên cũng biết cưỡi chút ít.
" Ừ "
Làng Đông, sau tất cả cô đã có thể trở về quê hương, gặp lại bố mẹ, A Thất và mọi người.
Khi đó Lous vô tình đánh rơi chiếc cốc thuỷ tinh khiến lòng anh đầy ngổn ngang, khó chịu. Kết thúc cuộc họp dự thảo lần một anh đã quyết định trở về dù cho mấy vị bô lão ngồi trên nhíu mày vì thái độ làm việc của anh ko hề chuyên nghiệp.