#Khoảnh khắc nào bạn quyết định ở bên cạnh anh ấy#
Đây là hotsearch đang được đẩy lên hàng đầu.
Du Khuynh không bấm vào xem.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh, hình bóng cao ráo của Phó Kí Trầm rất rõ ràng mà tiến vào trong suy nghĩ của cô.
Vào một đêm hơn hai tháng trước, trời bất chợt mưa to.
Cô tăng ca đến mười giờ, vốn nghĩ rằng trời sẽ tạnh mưa nhưng kết quả lại không như ý muốn.
Cơn mưa to như thế, bắt xe vô cùng khó khăn.
Ở dưới lầu của công ty, cô gặp được tổng giám đốc của tập đoàn, Phó Kí Trầm.
Đó là lần thứ hai họ gặp nhau.
Anh vẫn còn một chút ấn tượng về cô nên đề nghị đưa cô trở về.
Trên đường đi, mưa càng lúc càng lớn, tài xế lại không quen tình hình giao thông ở khu chung cư của cô, chạy đến một đoạn đường trũng, nước mưa tràn vào động cơ khiến xe chết máy.
Phó Kí Trầm cuốn ống quần lên trên đầu gối, hỏi cô: “Có bạn trai không?”
Trong tình huống lúc đó, câu hỏi như vậy quá mức kì lạ nhưng cô vẫn điềm tĩnh trả lời như lẽ thường: “Không có.”
Anh như có như không “Ừ” một tiếng, đẩy cửa đi xuống.
Cô hoàn toàn có thể biết được nước mưa vẩn đục như thế nào.
Một tay anh bung dù, một tay kia vươn về phía cô, nói: “Nhanh lên.”
Cô ngồi bên trong xe nhìn tay anh, hơi sửng sốt.
Nếu như không thân thiết thì anh vẫn là ông chủ của cô, không nên tùy ý cầm tay anh được.
Phó Kí Trầm nhìn cô: “Tốc độ phản ứng này của cô tại sao lại nhận lời mời đến bộ phận pháp vụ của Phó thị vậy?”
Cô không cầm lấy tay anh, nhanh chóng dịch chuyển đến phía anh đang ở bên kia cửa xe.
Anh nhét cây dù vào tay cô, mà cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên anh cúi người, bế cô lên theo kiểu công chúa.
“Du Khuynh, sau khi tan tầm cô sẽ về nhà luôn phải không?”
Giọng nói của đồng nghiệp Chương Tiểu Trì kéo cô từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.
Du Khuynh quay đầu, “Ừ” một tiếng. Không trở về nhà thì biết đi đâu chứ, hiện tại cô cũng không có nhiều tiền để đi ra ngoài tiêu sài phóng khoáng.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
Chương Tiểu Trì chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Lúc này Du Khuynh mới phát hiện, bên ngoài mây đen đang ùn ùn kéo đến như thể trời đã tối rồi.
Mặt Chương Tiểu Trì đầy lo lắng nhìn ra bên ngoài, cơn mưa lần này chắc chắn sẽ không nhỏ.
Lại cúi đầu nhìn đôi giày mới mua trên chân mình, cô lại thất vọng về khung cảnh bên ngoài, bang quơ nói một câu: “Nếu tan tầm trời không ngừng mưa, tôi sẽ bắt xe, thuận tiện thì chúng ta đi chung đi, mưa to như thế tàu điện ngầm bị tê liệt mất.”
Giọng nói vang lên, bầu không khí đột nhiên im lặng bất động.
Du Khuynh: “…..”
Chương Tiểu Trì vẫn cho rằng cô sẽ quay về căn chung cư thuê trước đó.
Nhưng mà không phải.
Phòng thuê đó đã sớm bị cô dùng để chứa quần áo và túi xách.
Đồng nghiệp vẫn luôn cho rằng cô ở bên đó. Trong công ty rất ít người biết được mối quan hệ giữa cô và Phó Kí Trầm, mỗi ngày cô đều rất cẩn thận, sợ “gian tình” sẽ bị bại lộ.”
Nhưng đêm nay Phó Kí Trầm không ở nhà, hình như là đi công tác, cho nên cô ở bên đây hay bên kia thì đều giống nhau.
Cô nói với tấm lòng của Chương Tiểu Trì: “Cảm ơn.”
Chương Tiểu Trì: “Không cần khách sáo như vậy với tôi đâu.”
Cô ấy vẫn luôn nợ ân tình của Du Khuynh.
Lúc ấy Du Khuynh mới nhậm chức, họ đã trực đêm cùng nhau.
Cô đều nhớ kỹ hết.
Mọi chuyện đã được quyết định như vậy, tan tầm sẽ bắt xe trở về.
Du Khuynh nhìn đến chiếc dây chuyền nhỏ trên bàn, sau đó nhắn tin cho Phó Kí Trầm:
{Hôm nay em về phòng chung cư, tìm một vài cuốn sách chuyên ngành, anh nói đầu bếp không cần chuẩn bị cơm tối cho em nhé.}
Có lẽ Phó Kí Trầm đang bận rộn nên không trả lời.
Du Khuynh cất hết những hợp đồng quan trọng vào tủ, ngón tay móc lấy chiếc chìa khóa rồi lại cầm chiếc cốc đi đến phòng trà nước.
Oan gia ngỏ hẹp, cô gặp được đồng nghiệp mới đến bộ phận pháp vụ, cô ta cũng đang đợi cà phê.
Nữ đồng nghiệp không lớn hơn cô là bao, đều gia nhập công ty cùng lúc với cô, sau đó trở thành người nhận chức vụ vốn dĩ thuộc về cô.
Chủ quản cũng rất thiên vị rườm rà, luôn đưa cho cô ta các công việc không đòi hỏi nhiều kỹ thuật và kiến thức.
Du Khuynh chớp mắt không nhìn người đồng nghiệp nữ bên cạnh này, chuyên tâm lấy cà phê, mí mắt cũng không thèm động.
Người đồng nghiệp này liếc mắt nhìn Du Khuynh từ đầu đến chân, ngầm đánh giá cô, đôi giày kia, cùng lắm là ba bốn trăm tệ.
Sau đó, cô ta nhìn đến móc chìa khóa trong tay Du Khuynh, bĩu môi khinh thường.
“Luật sư Du, cô mua chiếc móc khóa này ở chợ đồ cũ nào vậy? Hình như rất giống với sản phẩm chính hãng, cũng rất tốt.”
Khi cô ta nói chuyện còn mang theo ý cười, như là kim trong bông, chanh chua vô cùng.
Chợ?
Đồ cũ?
Rất giống sản phẩm chính hãng?
Du Khuynh tiếp tục lấy cà phê, ngước mắt mỉm cười với người đồng nghiệp mới còn chưa biết tên này, nói: “Tôi đang nghĩ xem mua ở chợ đồ cũ nào đây.”
Cách vài giây, cô làm bộ như nhớ ra điều gì nó, bổ sung câu nói: “À, tôi lùng sục nó ở một cửa hàng hàng đầu của Hermes tại Paris.”
Đối phương nghẹn họng.
Du Khuynh cầm cốc cà phê, chậm rãi đi ra khỏi phòng trà nước.
Phó Kí Trầm trả lời tin nhắn của cô: {Trở về sớm một chút.}
Cô lấy sách xong sẽ trở lại căn hộ của anh.
Du Khuynh cất điện thoại vào trong túi tiền, cô không muốn bỏ mặc nó vào những ngày trời mưa.
Dù sao anh cũng đi công tác nên không ở nhà.
Đây là các hợp đồng phân phối của công ty đồ uống Đóa Tân, Đóa Tân là công ty con thuộc sở hữu của Phó thị.
Hai năm trước, Phó Kí Trầm đã thu mua lại công ty đồ uống này, tổ chức lại dây chuyền sản xuất, thay đổi toàn bộ đội ngũ quản lí và vận hành.
Trong hai năm ngắn ngủi, có thể chiếm được một số thành tựu trong thị trường tiêu thụ.
Tập đoàn Phó thị bước chân vào tài chính, bảo hiểm, ngân hàng, điền sản [1], y dược, ngoài ra còn có các lĩnh vực khoa học kỹ thuật đang chờ đợi, trong chớp mắt công ty đồ uống Đóa Tân đã trở thành công ty con.
[1] Tài sản ruộng đất.
Cô đang xem máy tính, di động bên cạnh đột nhiên rung lên, cô xem tên người gọi, sau có cắm tai nghe vào.
“Tiểu Du à, chú nói với cháu chuyện này, tài chính của chú thực sự cạn kiệt rồi, căn hộ cháu thuê kia, chú chỉ còn cách bán đi.”
“Mấy ngày hôm trước không phải đã nói với cháu rằng sẽ có người môi giới nhà đất đến xem xét sao, không ngờ rằng một ngày sau đã có khách muốn xem phòng, lần này làm phiền cháu rồi.”
Giọng nói bên kia mang đầy vẻ áy náy và tự trách, ngay sau đó còn có âm thanh thở dài hỗn loạn.
Có lẽ Chương Tiểu Trì có khả năng tiên tri chăng, từ lâu đã dự đoán cô sẽ quay về căn hộ đó, nên mới rủ cô đi chung taxi.
Du Khuynh kéo tai nghe xuống, cuối cùng chủ nhà vẫn quyết định bán căn hộ.
Căn nhà này cô thuê chưa đến nửa năm, cũng không ở mấy ngày, chủ yếu dùng để cô cất những món đồ đắt tiền.
Kế tiếp, là vài tin nhắn được gửi đến từ chủ nhà, nói sau khi bán nhà sẽ bồi thường cho cô, bao gồm cả tiền cô chi ra để trang hoàng nhà cửa lúc trước.
Đối với cô mà nói, tiền chỉ là chuyện nhỏ.
Cô có rất nhiều túi xách bản giới hạn, quần áo, giày dép, các loại trang sức nữ trang đắt tiền, đặc biệt là vật dụng, nước hoa,.. chuyến đến dọn đi như thế này rất phiền toái.
Mấy thứ này đều không thể dọn đến chung cư của Phó Kí Trầm, lấy trạng thái tình cảm hiện tại giữa cô và Phó Kí Trầm mà nói, chung cư cũng chỉ là nơi ở tạm thời, không bằng căn phòng cho thuê dài lâu.
Bỗng nhiên “rào rào”, cơn mưa nặng nề cuối cùng cũng trút xuống tầm tã.
Mưa to gió lớn, trong văn phòng vẫn có thể ngửi được mùi tro bụi đang được nước mưa cọ rửa, dần dần biến thành hương vị tươi mát.
Du Khuynh đứng dậy đóng cửa sổ lại, bên ngoài mưa to như trút nước, cô nhắn tin trả lời chủ nhà: {Chú và khách hẹn khi nào đi xem phòng ạ? Tan tầm cháu sẽ qua liền.”}
Chủ nhà nói cảm ơn với cô, sau lại nói là năm giờ rưỡi.
Chú ấy lại nói: {Chú gọi con trai chú đón cháu, ngày mưa như thế này tàu điện ngầm có thể bị tê liệt.}
Vốn dĩ Du Khuynh định cự tuyệt, nhưng vừa nhìn thấy thời gian, đoán chắc bắt xe sẽ không kịp.
Nhưng mà cô đã hẹn trước với Chương Tiểu Trì, {Chú à, con và đồng nghiệp định bắt xe trở về, có thể làm phiền chú đưa cô ấy đi một đoạn không, đúng lúc lại tiện đường.}
{Không thành vấn đề, không thành vấn đề.}
Rất nhanh sau đó, chủ nhà đã chia sẻ tài khoản Wechat của người con cho cô, tên là Tiền Trình.
Sau khi thêm bạn tốt trên Wechat, Du Khuynh kể lại tình huống cho Chương Tiểu Trì.
Trận mưa này kéo dài hơn hai giờ, đến lúc tan tầm cũng dần dần ngừng lại, mây mù tản ra.
Du Khuynh nhận được tin nhắn của Tiền Trình: {Chị Du Khuynh, em đang ở dưới lầu công ty của chị rồi ạ.}
Du Khuynh và Tiền Trình đã từng gặp nhau một lần, lúc đó đang tiến hành thiết kế phương án trang hoàng cho căn nhà, cô là chủ nhà nên đến hiện trường để xác nhận.
Lần đó chủ nhà đã đưa con trai chú ấy đến đây, tất cả các chi tiết trang trí đều được họ đồng ý thì mới bắt tay tiến hành trang hoàng cho căn nhà.
Lúc ấy Tiền Trình còn nói giỡn: “Chị, chị nói chị thuê nhà để ở, cũng không biết sẽ ở lại bao lâu, nói không chừng rất nhanh chị sẽ kết hôn và chuyển đi, vậy mà chị chịu chi một năm tiền thuê nhà để trang hoàng, chị dự định sẽ làm gì vậy?”
Dự đình làm gì?
Chỉ là khi đó tâm tình của cô vô cùng tốt, lại thêm không thiếu chút tiền nhỏ cỏn con ấy mà thôi.
Nếu là hiện tại, ngay cả một cái nồi bằng đá cô cũng không mua nổi.
“Tiểu Trì, chúng ta đi thôi.” Du Khuynh bắt đầu dọn dẹp chỉnh sửa lại hợp đồng.
Trên bàn Chương
Tiểu Trì chất đống những hợp đồng lao động, cô ấy bất đắc dĩ nhún vai, chủ quản tạm thời điều động cô tăng ca. Cô nháy mắt ý bảo mình đã sẵn sàng, rồi lại nói với Du Khuynh: “Nhanh lên, đừng làm chậm trễ việc xem phòng.”
Du Khuynh tắt máy tính, phân loại các hợp đồng cẩn thận, rồi đi rửa sạch cốc cà phê, xong xuôi mới xách túi đi chờ thang máy.
Hiện tại đang là chờ cao điểm tan tầm, mỗi lượt thang máy đến tầng của cô đều đã đủ người.
Du Khuynh theo bản năng nhìn đến thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc ở bên cạnh, không ngờ là thang máy đang vận hành, con số đang nhảy là tầng 42, rất nhanh đã đi qua khỏi tầng của cô.
Phó Kí Trầm đi công tác, có lẽ là trợ lí của tổng giám đốc. Cô nghĩ như vậy.
Đợi đến lần thứ ba, cô vất vả mới chen vào được thang máy.
Bên ngoài tòa cao ốc, Tiền Trình đang đứng ở bậc thang chờ cô.
Du Khuynh đến gần, Tiền Trình ngượng ngùng: “Hôm nay em bị hạn chế, nhất thời hỏi mượn xe của bạn, khi đến nơi này thì đã là giờ tan tầm nên không dám lái xe đến gần.”
Nói rồi anh lại đưa tay chỉ về hướng bắc, “Em dừng xe ở ngã rẽ trên đường đó.”
Con đường phía trước tòa cao ốc Phó thị là một trong những con đường bị chặn nhiều nhất trong thành phố, bốn năm trăm mét cũng phải tốn nửa giờ mới ra được.
Tiền Trình sợ chậm trễ thời gian, đành phải bổ sung thêm một câu: “Chị, thật xin lỗi.”
Du Khuynh tỏ vẻ không sao cả, nói tiếp: “Mỗi ngày chị đi đến tàu điện ngầm cũng phải đi xa như vậy, thành thói quen rồi, không sao đâu.”
Tuổi Tiền Trình không lớn, nhưng tính tình luôn cẩn thận. Cậu ấy nhắc nhở Du Khuynh: “Hôm nay gió lớn, trời mưa nên nhiệt độ hạ thấp, em sợ chị bị lạnh, chị có để áo khoác trong công ty không? Nếu không đi lên lấy đi ạ.”
Du Khuynh nhìn bộ váy khi đi làm của cô, nhanh nhẹn đáp: “Không sao, ngày thường chị đều mặc như vậy.” Cùng lắm chỉ lạnh một chút mà thôi, nhưng vẫn chịu đựng được.
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó sóng vai rời đi.
Ở trước cửa tòa cao ốc, một vài người phụ nữ từ bộ phận hành chính ra cùng nhau.
“Đó là bạn trai Du Khuynh sao?”
“Chắc vậy, chiếc túi người đàn ông đó mang theo là một cặp với túi xách của Du Khuynh.”
Sự thật là không phải đồ đôi, chỉ là cùng thương hiệu, thiết kế cũng giống nhau, nhìn qua thì quả thực giống như đồ đôi vậy.
Không biết là của thương hiệu nào, giá khoảng vài trăm tệ, mua ở một cửa hàng bên cạnh căn nhà cô thuê. Lần trước tham gia hoạt động, Tiền Trình đi ngang đó nên cũng mua một chiếc, nó rất hữu dụng và bền.
“Tôi cảm thấy cuộc sống của Du Khuynh rất tốt, cô ấy chưa bao giờ để ý đến chiếc túi đó có phải là đồ xa xỉ hay không, cũng không để bụng việc bạn trai đi bộ đến đón cô ấy.”
Dứt lời, các cô lại nhìn đến chiếc túi xách mấy vạn tệ của mình.
Ở lối đi bộ bên kia, Du Khuynh và Tiền Trình đã đi bộ rất xa, nhanh hơn nhiều so với ô tô.
Di động Tiền Trình vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện phiếm của hai người, cậu ấy nhận điện thoại.
Cơn gió thổi đến sau cơn mưa cuối thu không đến mức lạnh cắt da thịt như mùa đông, lạnh lẽo đến mức cô hơi rung mình. Du Khuynh ôm lấy hai cánh tay để sưởi ấm.
Cô đã xem nhẹ cơn gió lạnh hôm nay.
Tiền Trình đi ở đằng trước để tiếp điện thoại, sắp xếp các công việc cho công nhân trong nhà, nói nói một lúc đã quên mất Du Khuynh đang ở bên cạnh.
Cậu ấy bước từng bước lớn, một lúc sau đã bỏ xa Du Khuynh ở phía sau.
Du Khuynh chạy chậm đuổi theo, vừa đúng lúc có thể chạy bộ sưởi ấm cơ thể.
Trong nháy mắt, họ đã đi được hơn nửa con đường.
Trên làn đường dành cho xe cơ giới, dòng xe cộ đông đúc chật như nêm cối, vài phút rồi nhưng vẫn chỉ di chuyển chưa hai mét.
Cô vẫn đang suy nghĩ nếu ở trong xe sẽ ấm áp như thế nào.
Giữa trưa khi đang ăn cơm, người cha ngàn năm cô chưa gặp mặt đã đăng một trạng thái trên vòng bạn bè, bài đăng là về một chiếc xe hơi thể thao mới xuất hiện ở triển lãm ô tô quốc tế, đây là những thứ cô yêu thích.
Bây giờ cô rất ngượng ngùng vì túi tiền của mình, đến cái kính xe còn không mua nổi.
Ý tứ của cha cô rất rõ ràng, chỉ cần cô chịu thua và chấp nhận quay về nhà nghe theo sự sắp xếp, thì muốn mấy chiếc xe hơi thể thao như thế này cũng không vấn đề gì, ngay cả khi cô muốn cả bảng màu cũng được.
Nhưng sẽ không bao giờ có chuyện cô sẽ chịu thua trước cha cô.
Du Khuynh mãi nghĩ đến thái độ của cha cô, lại thêm chuyện rườm rà khi chuyển nhà nên không chú ý đến làn đường, ở đó xuất hiện một chiếc xe màu đen có rèm che, cửa sổ đang từ từ hạ xuống.
Một ánh mắt sắc bén, không rõ ý tứ hàm xúc kia đang đánh giá cô.
Vừa rồi Tiền Trình chỉ lo gọi điện thoại, cô nhiều lần chạy bước nhỏ mới đuổi kịp tốc độ bước đi của Tiền Trình, ánh mắt kia chăm chú quan sát.
Điện thoại Du Khuynh rung lên, là cuộc gọi từ Phó Kí Trầm.
Sau khi điện thoại được thông, bên kia chỉ nói ba chữ: “Nhìn bên trái.” Ngay sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
Trong phút chốc Du Khuynh liền quay đầu, nhìn đến tầm mắt âm u lạnh lẽo kia.
Sáng nay trước khi người đàn ông này ra cửa đã nói, không phải buổi trưa hôm nay sẽ đi Thượng Hải sao? Tại sao vẫn còn ở Bắc Kinh chứ?
Cánh tay Phó Kí Trầm đặt trên cửa sổ xe, nhìn đến chiếc túi xách của Du Khuynh rồi lại nhìn chiếc túi của người đàn ông đi phía trước cô, cuối cùng tầm mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô. Anh cười tựa như không cười, nhưng nơi đáy mắt dường như cất giấu sự cảnh cáo nghiêm khắc.
Du Khuynh lấy điện thoại đang đặt bên tai xuống, chắc là buổi tối anh đi xã giao nên vẫn còn mặc tây trang màu đen.
Thậm chí còn hiếm hơn, đó là anh đang đeo cà vạt.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đeo cà vạt, chiếc cà vạt sọc đỏ đen, tăng thêm một phần tao nhã, hai phần gợi cảm, bảy phần còn lại là sự trưởng thành thành thục của anh.
Ánh mắt đánh giá không rõ hàm xúc vừa rồi của anh chắc chắn đã hiểu lầm cô có mối quan hệ thân thiết với Tiền Trình. Cộng thêm tin nhắn lúc chiều cô nói không trở về căn hộ, nếu nói không hiểu lầm thì hơi khó.
Nhưng hiện tại đang trên đường đi nên cô cũng lười giải thích.
Cô đón nhận ánh mắt của anh bằng một nụ cười tươi tắn, càng khó có thể kìm nén được.
Nhưng nụ cười này trong mắt Phó Kí Trầm lại biến thành nụ cười khiêu khích xấu xa. Còn có sự quá phận của cô.
Du Khuynh hất cằm về phía anh, theo sát và nhìn anh bằng đôi mắt sâu xa như ánh mắt anh ban nãy.
Phó Kí Trầm cạn lời, cảm giác giống như chính mình đang bị đùa giỡn.
Cửa sổ xe đóng lại.
Tiền Trình vẫn còn đang nghe điện thoại, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía sau.
Lúc này, một trận gió to đột nhiên thổi qua, “xào xạc”, lá cây rơi xuống tới tấp, rớt hết vào người Du Khuynh, cô nhanh chóng phủi tóc và trán.
Vừa lạnh vừa chật vật.
Vừa vui mừng thì lúc sau nhất định sẽ gặp báo ứng đau buồn.
Không biết cái người đàn ông Phó Kí Trầm kia có bao nhiêu vui sướng khi thấy người gặp họa.
Phó Kí Trầm nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ mấy giây, rồi lại nhắn cho Du Khuynh một tin nhắn: {Lại đây.}
Du Khuynh nhìn màn hình di động suy tư một chút, đoán không được anh định làm gì, nhưng vẫn phải đi qua đó thôi. Cô muốn nhìn xem trên xe anh có quần áo không mặc nào hay không, cô sẽ lấy để chống cái lạnh.
Phó Kí Trầm nhìn lối đi bộ, Du Khuynh đang tiến bước đi lại đây. Gió lạnh khiến bả vai cô co rúm lại.
Du Khuynh đi đến bên cạnh xe, còn không kịp đợi cô nói chuyện thì cửa sổ xe đã mở xuống.
Phó Kí Trầm im lăng không nói gì, lúc sau anh cởi áo bành tô bên ngoài ra, kiểm tra hai bên túi, xác nhận không có gì mới ném chiếc áo che trùm đầu cô lại.
Đợi Du Khuynh kéo chiếc áo xuống, cửa sổ xe đã đóng lại.
**
Hết chương 1