Đúng bảy giờ, buổi tiệc tối bắt đầu.
Mỗi lớp đều phải có ít nhất một tiết mục theo yêu cầu, tiết mục mà lớp của Lê Nguyệt Hằng chuẩn bị là độc tấu đàn violon.
Người biểu diễn trên sân khấu là một nữ sinh rất xinh đẹp với mái tóc dài, trông vô cùng ngoan ngoãn dễ thương, mối quan hệ với các bạn trong lớp cũng cực kỳ tốt. Lúc này, có mấy người bạn xúm lại vây quanh cô ấy, cổ vũ nhiệt tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nguyệt Hằng cố ý chọn một góc xó xỉnh trong góc, lỗ tai vừa mới được yên tĩnh chưa đầy hai phút, đã có người tiến lại gần cô.
"Sao cậu lại ngồi chỗ này một mình?"
Người vừa nói là một bạn nam học cùng lớp, cũng là bạn nam cầm hành lý giúp cô lúc ở trên xe vào hôm đầu tiên, tên Lý Nguyên.
"Chỗ này khá yên tĩnh." Lê Nguyệt Hằng trả lời.
Tới tận lúc người dẫn chương trình bước lên sân khấu, những âm thanh ồn ào đó mới lắng xuống.
Sân khấu chỉ được dựng tạm lên ở sân thể dục, trang thiết bị tương đối đầy đủ, hiệu ứng ánh sáng cũng khá tốt.
Điểm trừ chính là hệ thống âm thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam sinh mặc áo trắng quần đen đứng ở giữa cầm micro, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói được lan truyền qua loa, thanh âm cũng lạnh nhạt không kém, trầm mà thu hút đan xen với những tiếng roẹt roẹt của dòng điện.
Sau khi lời mở đầu kết thúc, thông báo về tiết mục đầu tiên, Tịch Tinh xoay người bước xuống sân khấu.
Khi anh đọc lời phát biểu, Lê Nguyệt Hằng cứ có cảm giác như thể anh luôn nhìn về phía lớp của cô vậy, thậm chí trong một khoảnh khắc, ánh mắt của họ dường như chạm vào nhau.
Lại giống như đây chỉ là ảo giác thôi vậy.
Hai mươi phút sau khi buổi tiệc bắt đầu, một số học sinh nghịch ngợm hay phá phách, không tuân thủ nội quy đã lén lút chuồn đi.
Huấn luyện viên và giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở, nghĩ tới đây là đêm chung kết, cũng không muốn quan tâm đến bọn chúng làm gì.
Thấy thế, Lê Nguyệt Hằng cũng tìm cơ hội để rút lui.
Cô không đi xa quá, chỉ đi dạo quanh ở ven sân thể dục, vừa đi vừa nghe nhạc, sau đó đã tiến vào hậu trường từ lúc nào không hay, đúng lúc chạm mặt Tịch Tinh.
Trong bóng tối, chàng trai dựa lưng lên tường, tay đang cầm điện thoại nghe máy. Giọng nói không bị ảnh hưởng bởi dàn âm thanh cũ nữa, thanh âm trong trẻo như ngọc, vốn đây mới là giọng nói của anh.
Lê Nguyệt Hằng muốn đi qua mà không thèm để ý tới anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bỗng nghe thấy tiếng anh nói.
"Biết rồi... Ngày mai bọn con sẽ về, vâng, chuyện này con sẽ nói lại với cậu ấy sau."
Lê Nguyệt Hằng đoán rằng, ‘cậu ấy’ kia rất có thể là đang ám chỉ bản thân mình, vậy nên cô dừng bước, chờ xem lát nữa anh muốn nói tới chuyện gì.
Tất nhiên Tịch Tinh cũng nhìn thấy cô.
Sau khi cúp điện thoại, anh bước tới, đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ tớ bảo ngày mai sau khi trở về sẽ đi ăn tối cùng nhau, bà ấy đã nói với dì trước rồi."
"Ồ, tớ biết rồi." Lê Nguyệt Hằng gật đầu một cái, không hề thấy bất ngờ chút nào.
Gia đình của họ có quan hệ tốt với nhau, ăn cơm cùng nhau cũng là chuyện thường xuyên.
"Còn nữa."
Lê Nguyệt Hằng đang định rời đi, nghe thấy hai chữ này, chỉ có thể xoay người lại, hỏi: "Còn có chuyện gì nữa?"
"..."
Tịch Tinh hơi khựng lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh liếc thấy từ trên sân khấu ban nãy: Chàng trai mặc áo đen chữ T ngồi bên cạnh cô gái, thỉnh thoảng còn ghé vào tai cô ấy thì thầm điều gì đó…
Chậc chậc.
Anh cũng không hỏi đó là ai, mà nói lảng sang chuyện khác: "Tin nhắn lúc trước không phải do tớ gửi.
"Khó trách, tớ nghĩ cậu cũng đâu có nhạt nhẽo đến vậy." Lê Nguyệt Hằng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện ra xem, bỗng nhiên cười: "Nhưng mà như đã nói, cậu còn chưa cho tớ biết rốt cuộc là cậu thích kiểu con gái nào đâu đấy."
Ánh sáng chỗ này khá mờ ảo, màn hình phát ra ánh sáng chói, chiếu lên mặt cô gái, phản chiếu vào đôi mắt cô những ánh lấp lánh.
Mang theo cả sắc thái tò mò.
Yết hầu của Tịch Tinh lăn nhẹ. Một lúc lâu sau, anh mới nói: "... Cậu đoán xem."
"..."
Thật xin lỗi, cô đã sai rồi, thì ra người này đúng là nhạt nhẽo như vậy.
Vào lúc cô đang im lặng, phía sau lưng bỗng vang lên một tiếng động. Quay đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào cánh cửa hậu trường đã hé mở, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Một bạn nữ còn mặc trang phục biểu diễn ở trên người, đang mở to đôi mắt hạnh trong veo vô tội nhìn họ. Vẻ mặt cô ấy hơi khiếp sợ, dường như đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cả hai.
Một giây sau, bạn nữ hướng mắt sang phía cô nháy mấy cái, duỗi ra hai ngón tay trắng nõn được chăm sóc kĩ, làm động tác kéo khóa miệng mình lại.
Sau đó, rụt cái đầu nhỏ lại, nhanh chóng chạy trốn.
"..."
Không khí lại trở về với sự yên tĩnh, mang theo một chút cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Dáng vẻ của Tịch Tinh hết sức bình tĩnh, tựa như không để ý đến chuyện này chút nào, anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Quen nhau à?"
Lê Nguyệt Hằng nói: "... Bạn cùng lớp."
Nghĩ đến hành động ban nãy của bạn nữ kia, Tịch Tinh dừng một chút, sau đó nói: "Chắc là cậu ấy sẽ không đi nói bậy khắp nơi đâu."
Lê Nguyệt Hằng khẽ mím môi, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ đang đóng chặt, hơi trống rỗng, tựa như đang nhớ tới điều gì đó. Thật lâu sau, cô mới ủ rũ đáp lời: "Hy vọng là thế."
Tịch Tinh bỗng nhiên gọi tên đầy đủ của cô: "Lê Nguyệt Hằng."
"Chuyện gì?"
"Phản ứng của cậu bây giờ, cứ như giữa chúng ta... " Tịch Tinh nhìn cô: "Có loại quan hệ bất chính nào đó không được phép lộ ra trước ánh sáng vậy.
"..."
Lê Nguyệt Hằng không đáp lại mà chỉ nhìn anh, ánh mắt kiểu một lời khó nói hết.
Hai người cũng không nói thêm gì nữa, trong không khí chỉ còn lại tiếng gió lay nhẹ lá cây kêu lên xào xạc.
Ánh trăng xuyên qua cành lá chiếu vào, trong ánh sáng dịu dàng, gương mặt của chàng trai bớt đi vài phần lạnh lùng, nhiều thêm một phần cảm xúc không biết nên làm gì: "Cuối cùng thì, cậu đang sợ điều gì thế?"
"Không phải tớ sợ." Lê Nguyệt Hằng cau mày, giọng nói dần dần nhỏ đi: "Chẳng qua là cảm thấy phiền phức... "
Sự ‘phiền phức’ này đương nhiên không phải nói về anh.
Tịch Tinh biết cô đang chỉ điều gì, ánh mắt tối sầm lại, nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay xem giờ, anh tự giác bỏ qua chủ đề này.
"Tớ muốn đi."
"Ừ."
"Nếu cậu thấy buồn chán thì về ký túc xá trước đi, đừng đi lung tung ở bên ngoài, buổi tối nhiều gió, đừng để bị ốm."
Như những lần trước, anh đều nhắc nhở cô phải chú tâm đến thân thể của mình.
Giọng điệu thờ ơ từ đầu đến cuối, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, như thể đây chỉ là việc làm theo thói quen vậy.
"... Biết rồi."
…
Kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, Lê Nguyệt Hằng trở về nhà. Lúc này, mẹ Lê đang bận rộn trong bếp, cha Lê đang ngồi trên sô pha xem tin tức, nghe thấy tiếng động ngoài cửa bèn quay đầu lại.
"Kiều Kiều trở về rồi này." Cha Lê cười, vẫy tay với cô: "Tới đây để cha xem có bị đen đi chút nào hay không."
Kiều Kiều là biệt danh của Lê Nguyệt Hằng.
Chỉ có những bề trên thân thiết mới gọi cô như vậy.
Lúc này mẹ Lê cũng từ bếp đi ra, ngồi xuống cạnh cha Lê, nghe con gái kể về những chuyện xảy ra ở kỳ huấn luyện quân sự.
Đương nhiên Lê Nguyệt Hằng phải lựa những điều nên nói, vì muốn tránh cho cha mẹ lo lắng, cô không nhắc tới chuyện mình từng bị té xỉu một lần.
Tới khi nói đến đoạn Tịch Tinh là người dẫn chương trình của buổi tiệc tối…
Mẹ Lê ngồi bên cạnh đã đứng ngồi không yên: "Con nhìn Tịch Tinh người ta kìa, hai con sinh ra và lớn lên cùng nhau, rõ ràng từ lúc mẫu giáo đến cấp ba đều học chung lớp với nhau, tại sao trong khi thằng bé cái gì cũng làm được còn con thì lại không chứ?"
"Chắc là năm nay con sẽ không học chung lớp với cậu ấy nữa đâu." Lê Nguyệt Hằng phản bác lại: "Hơn nữa con cũng cảm thấy, có thể còn là do vấn đề gen di truyền, hai người nên tự xem xét lại bản thân đi."
"..."
Cha Lê đang uống trà được một nửa thì bắt đầu ho khan.
Mẹ Lê thì trực tiếp dùng hành động, bà đưa tay nhéo một cái lên gương mặt cô, tức giận mà cười nói: "Con nhóc thối này lá gan càng ngày càng lớn đấy nhỉ. Có phải bởi vì hồi bé cha mẹ chưa từng đánh con nên bây giờ con ngứa ngáy rồi đúng không?"
Bởi vì lý do thể chất, Lê Nguyệt Hằng lớn lên trong sự nuông chiều.
Bất kể là ông bà nội hay ông bà ngoại, thậm chí ngay cả em họ nhỏ hơn cô ba tuổi cũng đều đối xử rất tốt với cô, cả nhà mọi