Về chuyện đó của Hồng Nhụy, Lê Nguyệt Hằng thực ra cũng không quan tâm lắm. Đây không phải lần đầu cô đối mặt loại chuyện này, cũng không phải lần đầu gặp phải loại người như Hồng Nhụy.
Trong lớp học làm gì có cái camera ẩn nào, chỉ là cô thuận miệng nói bừa để lừa gạt cô ta mà thôi.
Tất nhiên vừa đến đã nói trong lớp có camera chắc chắn là đối phương sẽ không tin. Lê Nguyệt Hằng chỉ có thể làm từng bước một, vừa quan sát phản ứng của cô ta, xác định suy đoán của mình, vừa chầm chậm dụ cô ta rơi vào bẫy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù sau này Hồng Nhụy hiểu ra thì cũng đã muộn rồi.
Chuyện này vốn dĩ không nhiều người biết, ngoài hai người trong cuộc ra, còn có đám người Vương Nhược Nhược.
Cũng không biết tại sao, chuyện này dần dần lan truyền trong lớp.
Mỗi ngày đến trường, Hồng Nhụy đều nhận được những ánh mắt đầy ẩn ý. Không ít người chỉ vào cô ta, xì xào bàn tán, mơ hồ nghe thấy những từ như “trộm”, “hộp cơm”, “rác”.
Ban đầu Hồng Nhụy nghi là Lê Nguyệt Hằng nói, còn hùng hổ chạy đi tìm cô chất vấn.
Khi đó Lê Nguyệt Hằng không giải thích gì cả, ánh mắt lạnh lùng của cô lại tràn đầy vẻ đồng cảm, kèm theo vài phần chế giễu.
Sau đó có một lần, Hồng Nhụy đi vệ sinh, vô tình nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc. Đối phương chính là người chị em tốt không có chuyện gì mà không thể kể cho nhau nghe được của cô ta, Vương Nhược Nhược.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi nói cho cậu nghe, Hồng Nhụy này ăn trộm, hơn nữa lòng đố kỵ rất mạnh. Lớp tôi có một bạn nữ rất xinh, cô ta ngứa mắt với người ta, lại dám lén lấy hộp cơm của người ta ném vào thùng rác...”
“Ôi, loại người này thật đáng ghê tởm.”
“Đúng vậy. Chuyện này tôi chỉ kể với cậu, cậu đừng nói ra ngoài nhé.”
Vừa đúng lúc Lê Nguyệt Hằng cũng ở trong nhà vệ sinh, nghe thấy những lời này, cô không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Người thích nói xấu sau lưng, cuối cùng cũng có một ngày, bản thân cũng sẽ bị bạn bè xem như đề tài bàn tán, tùy ý cười nhạo.
Vốn là tình bạn được dựng lên theo cách không mấy vẻ vang, có thể có bao nhiêu bền chặt đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng ngày trôi qua, đến cuối tháng, không lâu nữa sẽ đến kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày.
Nhưng trước đó, còn có kì thi hàng tháng làm cho người ta đau đầu hơn.
Thành tích của Lê Nguyệt Hằng bình thường. Bởi vì cha mẹ không yêu cầu cao về phương diện này của cô, bản thân cô cũng không phải là người yêu thích học tập, vì vậy vẫn luôn ở mức trung bình.
Kiểu miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Nhưng một số người thì khác.
Trường chuyên trực thuộc đại học này có một điểm rất vô nhân tính.
Rõ ràng là sắp đến Quốc Khánh rồi, còn bắt thầy cô giáo tăng ca, thức đêm chữa bài, vội vàng công bố điểm của các môn học trước kỳ nghỉ, làm cho kỳ nghỉ này trở thành ác mộng của không ít bạn học.
“Ngữ văn 118, Toán 91, Tiếng Anh 104, Hóa học 62, Vật lý 53…” Mẹ Lê ngồi trên sô pha, trên tay cầm bảng điểm của Lê Nguyệt Hằng, đọc từng môn một, khi nhìn thấy điểm môn vật lý thì nhíu mày.
“Kiều Kiều, môn vật lý của con sao lại không đạt?”
Văn, Toán, Anh điểm tối đa là 150, điểm đạt chuẩn là 90. Ngoài ra, những môn còn lại điểm tối đa là 100, điểm đạt chuẩn là 60.
Lê Nguyệt Hằng dựa vào nguyên văn lời nói của thầy: “Vì đề lần này khó, cả lớp cũng không có mấy người có thể được trên 90 điểm, lớp con hơn phân nửa không đạt…”
Mẹ Lê còn muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên tiếng bing bong.
Lê Nguyệt Hằng xỏ dép đi mở cửa, có một người phụ nữ thanh lịch đứng bên ngoài, sau lưng là một chàng trai thanh tú lãnh đạm.
Là mẹ Tịch và Tịch Tinh.
Sau khi chào hỏi qua loa, cô đi vào bếp rót hai chén hồng trà mang ra.
Trở lại phòng khách, thì đã nghe thấy mẫu thân đại nhân nhà mình hỏi một câu hỏi trí mạng.
“Nói chứ A Tinh lần này thi Vật lý như thế nào, bao nhiêu điểm?”
“…”
“Nhận lấy chén trà Lê Nguyệt Hằng đưa tới, cùng với ánh mắt ra hiệu một cách mãnh liệt, Tịch Tinh ngừng lại một lúc mới trả lời: “… 90.”
Nghe vậy, mẹ Tịch ngồi bên cạnh anh nghi ngờ nói: “Vừa rồi xem bảng điểm của con, không phải là được 99 điểm à?”
“…”
Sau một hồi im lặng.
“Con nhớ nhầm rồi, hẳn là 100.” Tịch Tinh nói.
Chàng trai sắc mặt dửng dưng, ngón tay thon dài bưng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm. Nghe mẹ Lê khen ngợi anh, Lê Nguyệt Hằng lặng lẽ đoạt lại chén trà từ trong tay anh.
“?”
“Cậu là ma quỷ à…” Lê Nguyệt Hằng khẽ oán trách: “Kẻ phản bội không xứng uống trà tớ tự tay pha.”
“…”
Với từ ‘kẻ phản bội’ kia của cô, Tịch Tinh từ chối cho ý kiến, mà hỏi sang câu khác: “Cậu pha?”
“Ừ hứ.”
Lê Nguyệt Hằng cười đắc ý.
Mặc dù cô không thích uống nhưng vẫn biết kỹ năng pha trà.
Tịch Tinh ồ lên một tiếng, nói: “Chẳng trách.”
“Gì mà chẳng trách, ý cậu là tớ pha không ngon sao?” Lê Nguyệt Hằng bất chợt cảm thấy không vui.
Hai người phụ nữ bên kia đang bàn bạc phải mang theo những gì khi đi du lịch vào ngày Quốc khánh này. Vì không có nhiều thời gian nên không ra nước ngoài, mà chuẩn bị đi thành phố Vân ở phía bắc.
Vé máy bay đã được đặt từ sớm, sáng mai xuất phát. Nói chuyện phiếm xong, mẹ Tịch chuẩn bị về nhà.
Tịch Tinh cũng đứng dậy theo, trước khi đi còn nói.
“Cậu có thể tự mình uống thử.”
Lê Nguyệt Hằng không tin bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.
Nhưng bình thường cô cũng không uống, không phân biệt được hương vị có gì khác biệt, dù sao… đúng thật là không ngon.
Đây chắc chắn không phải là vấn đề của cô!
Mẹ Lê thấy cô cầm chén trà, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Kiều Kiều, sao con lại bắt đầu uống trà rồi?”
Không đợi cô trả lời, ngay sau đó đã tiếp tục dạy dỗ: “Còn nữa, con muốn uống thì không thể vào bếp lấy một cái chén mới à,