Kỳ nghỉ sắp kết thúc, dù trong lòng có trốn tránh thế nào thì Lê Nguyệt Hằng cũng không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc…
Cô chưa làm một chữ nào trong đống bài tập về nhà của mình.
Hậu quả của việc nước đến chân mới nhảy đương nhiên là hôm hạn cuối cùng phải làm bài tập đến chết đi sống lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nguyệt Hằng cặm cụi làm từ xế chiều đến buổi tối, tay đã mỏi nhừ mà vẫn còn hai môn chưa giải quyết xong… hai quái vật lớn là toán học và vật lý.
Đây là hai môn học cô học kém nhất, vừa nhìn thấy những công thức phức tạp kia là cô lại thấy đau đầu, ước gì mình mắc bệnh nặng phải vào viện truyền nước mấy hôm... Thôi thôi, quên đi thì hơn.
Lê Nguyệt Hằng đặt bút xuống, đẩy sách bài tập tới trước, cô gối lên cánh tay rồi nằm xuống bàn, thở dài thườn thượt.
Nghỉ ngơi một lát xong, cô ngồi thẳng dậy tiếp tục nhấc bút lên, chuẩn bị chiến đấu gian khổ một lần nữa thế rồi thoáng dừng lại.
Trong đầu chợt nảy lên ý nghĩ.
Rục rịch muốn hành động.
Sau năm phút đấu tranh nội tâm, Lê Nguyệt Hằng vẫn quyết định hành động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Thiếu nữ đứng ở cửa đang mặc một chiếc váy ngủ kiểu công chúa màu vàng nhạt dài đến đầu gối. Mái tóc dài rối tung, trang điểm nhẹ theo tông màu nâu nhạt, cả người toát lên vẻ dịu dàng.
Trên tay cô còn ôm một chồng sách bài tập, nụ cười trên mặt ngoan ngoãn lại ngọt ngào, lộ ra vẻ nịnh nọt với anh.
"..."
Chớp mắt Tịch Tinh đã hiểu ra ngay ý đồ đến đây của cô.
Lê Nguyệt Hằng bất chấp tất cả, cố ý dùng giọng điệu mềm nhũn: "Cầu Cầu."
"..." Tịch Tinh bất động.
Lê Nguyệt Hằng chưa từ bỏ ý định, vẫn không ngừng cố gắng, vì vậy cô tiến lên vài bước, đi vào phòng của anh còn thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ, căn phòng của thiếu niên cũng giống như con người anh, vừa sạch sẽ vừa lạnh lẽo, bày biện đơn giản, không có đồ vật hay đồ trang trí nào dư thừa.
"Tịch Cầu Cầu, chúng ta thương lượng chút nhé?" Lê Nguyệt Hằng đặt mông ngồi ở cuối giường anh, không thấy ngại chút nào.
Tịch Tinh ngồi xuống bàn học, nghiêng người hơi hếch cằm về phía Lê Nguyệt Hằng, ra hiệu cho cô nói tiếp.
"Cậu giúp tớ lần này, coi như tớ nợ cậu, lần sau có việc gì cần tớ giúp đỡ chắc chắn tớ sẽ không chối từ!" Hai tay thiếu nữ chắp lại với nhau, làm ra vẻ thành khẩn cầu xin.
"..."
Cô cắn môi: "Xin cậu đó."
"..."
Cả người Tịch Tinh cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường cô gái này đâu có nói như vậy, cũng chỉ vào thời khắc quan trọng này cô mới bằng lòng làm ra vẻ yếu thế trước mặt anh.
... Thôi vậy.
Anh rút hai quyển sách trên bàn ra: "Cầm đi."
Lê Nguyệt Hằng nhận lấy rồi mở ra xem, càng xem ý cười trên khóe môi càng cứng ngắc, cô không nhịn được hỏi: "Ủa, sao chỉ viết mỗi đáp án? Cách giải đâu?"
"Nhìn là biết đáp án rồi, lười không muốn viết cách giải." Tịch Tinh đáp.
Lê Nguyệt Hằng: "..."
Học sinh xuất sắc là cái thá gì chứ, thật sự quá khó ưa, quá đáng ghét!
Với trình độ của cô, đương nhiên không đạt được cảnh giới cao thâm như thế này rồi. Mặt trước là câu trắc nghiệm thì còn được, mặt sau là cả một bài tập tính toán nếu chỉ viết mỗi đáp án không rồi mang đi nộp...
Ha ha, không còn phải nghi ngờ gì nữa, chắc chắn giáo viên sẽ gọi cô lên văn phòng uống trà nói chuyện.
Chẳng lẽ vừa nãy mất mặt thế mà phải trở về tay không sao?
Không… Không thể được!
"Tịch Tinh."
Tịch Tinh ngước mắt lên.
Chỉ thấy thiếu nữ đang nghiêm túc nhìn anh bỗng đứng dậy, ôm đống bài tập kia bước tới, thả cái bịch xuống bàn học của anh.
"Tớ đã nghĩ kỹ rồi, chép bài là việc vô đạo đức, hay cậu dạy tớ làm luôn đi."
Tịch Tinh bất ngờ nhướng mày: "Cậu chắc chứ?"
Lê Nguyệt Hằng gật đầu: "Chắc. Dĩ nhiên làm phiền cậu quá thì tớ cũng ngại, cậu không cần dạy quá kỹ, cậu chỉ cần nói với tớ cách giải là được rồi, tớ sẽ nhớ rồi mang về nhà xem lại."
Tịch Tinh: "..."
"Cậu thấy được không?" Thiếu nữ nháy mắt mấy cái.
"Không thành vấn đề." Trong phòng của anh chỉ có một cái ghế, Tịch Tinh đứng dậy, nhường chỗ ngồi đó cho Lê Nguyệt Hằng còn anh thì ngồi bên cạnh cô, lấy sách bài tập của cô ra.
"Tớ không ngại phiền."
Nói xong, anh bắt đầu giảng đề thứ nhất.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của thiếu niên truyền thẳng vào tai cô, sợ cô nghe không hiểu anh còn cố gắng nói thật chậm.
Bây giờ là đầu tháng mười, thành phố Lâm ở phương Nam nên lúc này thời tiết vẫn còn khá nóng. Trong phòng có mở điều hòa, nhiệt độ thích hợp nhất là 26 độ nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy tai mình nong nóng.
Lê Nguyệt Hằng cầm cây bút trong tay, nghe giọng của anh mà lòng bàn tay không kìm được đổ mồ hôi.
Có thể là vì... Quá gần.
Chóp mũi ngập tràn mùi hương mát lạnh trên người thiếu niên, là mùi hương quen thuộc. Lê Nguyệt Hằng thật sự không hiểu nổi, rõ ràng cùng dùng hãng sữa tắm như nhau, vì sao anh dùng lại có mùi lành lạnh, thoang thoảng hơn cô.
Ngồi vào bàn học, cô dần thất thần, bút trong tay cũng vô thức ngừng lại. Nhận thấy điều này, giọng nói của Tịch Tinh cũng dừng lại, cánh tay anh vòng qua sau lưng cô rồi chống lên mép bàn.
Động tác này không mạnh nhưng vẫn làm Lê Nguyệt Hằng giật mình.
Cô lập tức lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình bị thiếu niên giam trong lòng.
Cho dù tứ chi không hề tiếp xúc với nhau, Lê Nguyệt Hằng vẫn có cảm giác mình đang bị anh ôm.
Giây tiếp theo, thiếu niên cúi người, giọng nói lành lạnh trầm thấp vang lên bên tai, mang theo hơi thở nóng rực.
Từng chút từng chút chiếm lấy giác quan của cô.
"Đang nghĩ gì đấy, hửm?"
"..."
Thật ra Lê Nguyệt Hằng đã quên mất vừa nãy mình nghĩ gì rồi, hình như... Mình đang xoắn xuýt chuyện sữa tắm nhỉ?
Thôi kệ đi, mấy thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là...
"Sao tự nhiên cậu lại gần tớ thế?"
"Tớ tưởng tự dưng cậu bị điếc, không nghe thấy lời tớ nói." Tịch Tinh đã ngồi thẳng dậy, cũng rút tay lại: "Vậy nên mới nhích lại gần để xem thử."
Lê Nguyệt Hằng: "..."
Bọn họ đã quay lại khoảng cách lúc trước, thậm chí còn xa hơn một chút.
Nhân lúc Tịch Tinh không để ý, Lê Nguyệt Hằng lén đưa tay lên sờ vành tai của mình. Hình như còn nóng hơn trước và còn tê tê nữa...
Có phải lúc nãy anh ấy cố ý hà hơi vào tai mình không?
Cái tên này!
Buổi học này kéo dài đến tận 12h30 đêm.
Trong lúc đó, mẹ Lê từng đến xem cô học còn đem đến một đĩa hoa quả và hai ly sữa bò, khi biết cô vẫn chưa làm bài tập xong thì bà dạy bảo vài câu, còn có hơi đau lòng.
"Con không thể học theo A Tinh được à, làm bài tập sớm hơn một chút thì đâu để bị tồn nhiều vậy!”
"Lại còn để người ta phải ngủ muộn, hại người ta phải thức khuya với con."
"Ôi chao, nếu chưa xong thì cứ ngủ trước đã, sáng mai rồi làm tiếp, sức khỏe quan trọng hơn có biết không?"
…
Lê Nguyệt Hằng đặt bút xuống, hoạt động cổ tay một chút. Cô vừa ngáp vừa híp mắt nhìn đồng hồ, thấy đã trễ như vậy rồi bèn vô thức nhìn sang thiếu niên ngồi bên cạnh.
Tịch Tinh vẫn giữ vẻ mặt như cũ, một tay chống cằm nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi thăm Sao vậy?
"Cậu có buồn ngủ không?"
"..."
Không cần anh trả lời, Lê Nguyệt Hằng cũng đọc được hai chữ hỏi thừa từ trong ánh mắt của anh.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại, người này học tập và nghỉ ngơi có quy tắc như thế, bình thường hơn mười giờ đã đi ngủ. Hôm nay bắt anh phải thức cùng mình muộn như vậy, Lê Nguyệt Hằng cảm thấy khá áy náy.
Lê Nguyệt Hằng vò đầu, ngượng ngùng hỏi: "Vậy thì, cậu đã suy nghĩ xong việc muốn tớ làm gì cho cậu chưa?"
Thật ra trước đó cô chỉ thuận miệng nói thôi, cô cũng không nghĩ Tịch Tinh có chuyện gì cần mình phải giúp đỡ.
"..."
Không ngờ Tịch Tinh ngẫm nghĩ hồi lâu, thế mà còn ừ một tiếng.
"Gì thế, gì thế?" Lê Nguyệt Hằng rất tò mò.
"Ngày mai cùng nhau đi học đi."
Lê Nguyệt Hằng hơi ngạc nhiên, sau đấy mới hiểu ý của anh, muốn đi học cùng nhau... có lẽ muốn đi nhờ xe của cô.
Nhưng yêu cầu này đơn giản quá rồi đó.
"Thế thôi à?"
"Ừ."
Lê Nguyệt Hằng lập tức đồng ý, cô vừa dọn dẹp sách bài tập vừa