Hành vi của Lương Xu khiến Lương Tuyết không thể không lần nữa thấp giọng cảnh cáo: "Mẹ! Mẹ có thể...."
Lời nói tiếp theo bị thu lại khi nhìn thấy bóng ảnh quen thuộc .
Lê Dĩ Luân bước tới khiến ánh mắt của Lương Xu không tiếp tục quan tâm người trên phố có phải người quen của bà hay không.
Đối với việc xuất hiện tại đây vào lúc này theo cách nói của Lê Dĩ Luân là
"Tôi đúng lúc cùng khách hàng hẹn gặp mặt ở gần đây". Có lẽ là ánh mắt
của mẹ Lương quá nhiệt tình, dẫn đến lúc Lê Dĩ Luân đang nói ánh mắt
nhìn vào chỗ của mẹ Lương 2 lần.
"Bà ấy là mẹ của tôi" Lương Tuyết không thể không làm động tác giới thiệu.
Thật ra Lương Xu cũng hoàn toàn không phải là không được điểm nào, thậm chí
trong một số trường hợp nào đó bà vẫn biểu hiện tri thức khiến người
khác kinh ngạc.
Ví dụ như trưa nay, từ sau khi Lê Dĩ Luân xuất hiện, mẹ Lương thường ngày treo
những câu nói bên miệng như là "Tôi từng biểu diễn cho thủ trưởng xem
qua", "Tiểu Tuyết, mẹ đã từng gặp qua những người quan to chức lớn",
đương nhiên những điều này cũng phải là người khác phối hợp.
"Lúc trẻ, tôi là diễn viên chính của đoàn hát múa", "Từ giọng của cô có thể nghe ra", "Đáng tiếc bây giờ già rồi", "Cô đừng cho là vậy, bây giờ dù là ai nhìn vào đều sẽ cho rằng ngồi uống cà phê ở ban công là hai
chị em".
Nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Lương Xu và Lê Dĩ Luân nói chuyện vui vẻ với nhau.
Trước khi đi, Lương Xu còn trao đổi số điện thoại với Lê Dĩ Luân.
Đi trên cây cầu cũ về khu Hadrian, Lương Xu nhiều lần xoay lại nhìn về
phía Lê Dĩ Luân đứng vẫy tay, chuyện xảy ra lúc trưa nay khiến Lương
Tuyết bước chân nặng trĩu.
Căn nhà có mái màu xanh càng ngày càng gần, ánh mắt mãnh liệt nhìn vào cánh cửa đang khép chặt lại kéo ra, cho đến khi lướt qua nó, Lương Tuyết mới thở nhẹ một hơi.
Hơi thở vừa được thả lòng lại bị câu nói của Lương Xu lần nữa nâng lên "Người
thương nhân họ Lê đó có hảo cảm với con, hơn nữa hảo cảm đó không chỉ
một chút".
"Vị thương
nhân họ Lê đó có hảo cảm với con" chủ đề này kéo dài cho đến thời gian
cơm tối, Lương Xu làm như thật "Tiểu Tuyết, con thông minh hơn mẹ, mẹ
nghĩ lòng con đã tính toán".
Cái chén trị giá 50 peso bị Lương Tuyết quăng xuống đất: "Con không có".
Câu nói "Con không có" đột nhiên từ trong miệng nhảy ra, thoạt nghe vừa
phản cảm vừa bài xích, nghe kỹ lại giống như suy yếu dần.
Tối nay, tan ca Lương Tuyết không như thường ngày, rời đi từ con đường dành cho nhân viên, mà là chọn rời đi từ con đường trước cổng Las Vegas,
Lương Tuyết cũng không trở về căn phòng nhỏ bên bờ hồ mà là trở lại chỗ ở gần khu Hadrian.
Đêm khuya, Lương Tuyết ngủ ở giường trên, Lương Xu ngủ giường dưới.
Lại là môt đêm trăng tròn, rèm cửa sổ trong phòng còn chưa kéo lại, có lẽ
là ánh trăng quá sáng, dẫn đến ánh mắt Lương Tuyết nhìn ra cửa sổ một
lúc lâu, không phải không muốn nhắm mắt lại, mà là dù cho có nhắm mắt
lại thì trong đầu cô vẫn tràn ngập những hình ảnh khiến tim cô muộn
phiền.
Dần dần, những suy nghĩ rời rạc tập trung ở một chỗ, xuất phát từ bên ngoài bức tường sát giường của cô.
Nhà ở đây được làm bằng vật liệu trông giống như tấm ván gỗ lại giống như
nhựa, loại vật liệu này có khả năng cách âm kém, một khi có người bên
ngoài tường quẹt phải, người trong nhà có thể nghe thấy một cách rõ
ràng.
Có người đang cào
bức tường, chăm chú, theo sự tập trung của lực chú ý, nét bút bên ngoài
tường giống như gần bên tay ... ... Lương Tuyết, Lương Tuyết.
Cô kiềm lại đôi chân, mẹ Lương đang nằm ở giường dưới.
Từ giường dưới truyền tới hơi thở đều đều như đang làm một loại ám thị nào đó: Chỉ cần cẩn thận một chút, chỉ cần tiếng bước chân nhẹ hơn chút,
chỉ cần động tác mở cửa không quá lớn, thì có thể... ...
Có thể chạy ra quát với người bên ngoài bức tường "Cậu làm gì vậy, cậu
không hề biết cậu làm ồn đến tôi đang ngủ hay sao". "Còn nữa, cậu có
biết bây giờ đã muộn rồi không, ngày mai tôi còn phải dậy sớm, còn có,
bài tập của cậu làm xong chưa?", "Cậu làm gì mà khắc tên tôi lên tường
nhà tôi, cậu không phải nói chịu đủ rồi sao?", "Ôn Lễ An, cậu chịu đủ
rồi, tôi cũng...." Ngừng bước "Tôi cũng chịu đủ rồi" nói xong liền bước
tới đá cậu "Ôn Lễ An, cậu có biết ngày hôm đó tôi đi đến mức cả chân đều đau". Sau đó...
Lúc này
cậu khẳng định sẽ kinh sợ mà xúi cô "Về đi, ừm", "Theo anh trở về, anh
muốn hôn em, ôm em, sờ em". Sau đó cô lại ngoan ngoãn theo cậu đi về.
Giây phút cuối cùng, Lương Tuyết thành công kiềm chế chân mình lại.
Ôn Lễ An nói rồi, tôi chịu cô đủ rồi, không những Ôn Lễ An nhịn cô đủ rồi, ngay cả cô cũng chịu bản thân đủ rồi.
Dưới ánh trăng, bên ngoài bức tường: Lương Tuyết, Lương Tuyết...
Che lại một góc của gương mặt, tay bịt chặt tai lại.
Trưa hôm sau, Lương Tuyết kết thúc 2 giờ đồng hồ làm việc với người phụ nữ
Bắc Kinh, cổng khu nghỉ dưỡng, xe của Lê Dĩ Luân đã đợi ở đó, Lương Xu
ngồi phía sau xe vẫy tay với cô, bước chân dừng lại ngay tức khắc, Lương Tuyết đi về phía xe của Lê Dĩ Luân.
Hôm qua, Lê Dĩ Luân nhắc là cuối tuần anh đúng lúc có thời gian, anh có thể đưa Lương Xu đi kiểm tra cơ thể chi tiết hơn.
Trung tâm kiểm tra sức khỏe duy nhất ở Angel City chỉ mở cửa cho cơ quan
chính phủ và bộ phận người nước ngoài, trung tâm kiểm tra sức khỏe có
thiết bị trị liệu tiên tiến, lúc Lê Dĩ Luân đề xuất ý kiến này Lương
Tuyết không từ chối.
Kiểm tra cơ thể xong, Lê Dĩ Luân lại nói với Lương Xu "Bây giờ thời gian còn sớm, cô có muốn con đưa cô đến trung tâm thương mại dạo chơi không".
Còn chưa đợi Lương Tuyết mở miệng, Lương Xu gật đầu như giã tỏi, vừa gật đầu, vừa nhìn cô lấy lòng.
"Cảm ơn ngài Lê" âm thanh ấy vừa nhẹ vừa dịu dàng.
Lúc rời khỏi trung tâm thương mại, trong tay Lương Xu đã xách túi lớn túi
nhỏ, đương nhiên đó là tiền do Lê Dĩ Luân trả, lúc bắt đầu cũng không
phải không từ chối, ngài Lê, để tôi trả. Chỉ là câu từ chối đó rất yếu
ớt, tiền trong túi cô ngay cả trả một cái áo cũng không đủ.
Lúc đó trong lòng không phải không tức giận, mẹ cô lại không phải là đứa
trẻ không hiểu chuyện, cô làm sao chọn những món đồ đắt muốn chết kia,
muốn bày ra sắc mặt nhưng lời nói của bác sĩ ở trung tâm kiểm tra "Mẹ cô suy dinh dưỡng cực kỳ nghiêm trọng, số người bị suy dinh dưỡng dẫn đến
trầm cảm không ít" khiến cô dần dần cúi mặt xuống đất.
Đến cuối cùng, Lương Tuyết cũng lười giả vờ, túi quần áo, giày dép là Lê Dĩ Luân vui vẻ tặng cho Lương Xu, lại không phải tặng cô.
Đó là việc giữa bọn họ, cô không liên quan.
Cho dù trong lòng nhiều lần nói với bản thân, nhưng túi lớn túi nhỏ xách
trong tay Lương Xu vẫn là làm cho cô nhiều lần không từ chối Lê Dĩ Luân
làm động tác thân mật như giúp cô vén tóc.
Vén tóc, ôm vai, thỉnh thoảng nói nhỏ bên tai cô, may mắn là những động tác này của Lê Dĩ Luân có xu hướng biểu hiện lịch sự khi đối mặt với người
khác giới.
Xe của Lê Dĩ
Luân dừng trước cổng trung tâm thương mại, cách giữa bọn họ 6, 7 bậc
thềm, Lương Xu bước xuống bậc trước, Lương Tuyết và Lê Dĩ Luân đi ở phía sau.
Từ góc của người
ngoài nhìn vào, đôi nam nữ đứng trên bậc thềm, bên chàng trai cố ý bước
chậm và nhiều lần nói nhỏ bên tai cô gái, đều thể hiện rõ mối quan hệ
thâm tình giữa hai người.
Ánh nhìn đối diện quá mạnh mẽ, Lương Tuyết ngẩng đầu.
Lúc mắt nhìn thấy thân ảnh kéo dài ở côn đường đối diện, chân cô mềm đi,
ánh mắt như sắp té xuống bậc thềm, một đôi tay vững chắc kéo cô lại.
Người đứng đối diện bên đường hiển nhiên là bà Ferdinand Dung, mái tóc gọn
gàng, bộ độ truyền thống của nhà Thanh màu sẫm được cải tiến, bất động
đứng đó.
Không cần Lương
Tuyết đi tới nhìn rõ, cô biết biểu cảm trên mặt bà Ferdinand lúc này
nhất định viết đầy chữ: Tôi biết rõ, có ngày một màn như vậy sẽ xuất
hiện trước mặt tôi.
"Lương Tuyết, cô có một đôi mắt không an phận".
Đôi tay kéo lấy tay cô di chuyển sang vai, Lương Tuyết mặc cho Lê Dĩ Luân
dìu vai đi đến xe, cửa xe mở ra, Lương Tuyết cười với Lê Dĩ Luân, cười
nói cảm ơn ngài Lê.
"Lại là ngài Lê" âm thanh bên tai cô có vài phần khiển trách, vài phần bất lực, vài phần tùy hứng.
"Tôi quên mất" âm thanh như là tự trách.
"Tôi quen rồi" Anh than thở.
"Vậy...." cô kéo dài âm thanh, mềm mại dịu dàng "Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ, không
bằng như vậy, nếu như lần sau tôi lại quên, nếu như lại quên...."
Dừng trước cửa xe, nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng phiền não.
"Lại quên thì làm thế nào?" vị thương nhân thay đổi 180 độ với cô, không
biểu hiện ra bất cứ điều gì không thích hợp, ngữ khí biểu cảm nói tiếp
vô cùng tự nhiên.
"Sau này lại quên thì anh đánh tôi một cái", hạ quyết tâm, cô nói ra.
Bàn tay thả lỏng đặt trên vai cô vì câu nói này của cô mà tăng thêm chút
lực, biến thành nắm lấy, thuận theo cánh tay cô mềm mại dựa vào tay anh.
Hai
người song song tiến vào xe.
Chiếc xe khởi động chậm chạp, trong ánh sáng còn sót lại, thân ảnh màu sẫm
đứng bên đường đối diện vẫn cứ bất động, ánh mắt gần như xuyên qua cửa
kính xe hơi, mà đôi tay rơi trên vai cô của Lê Dĩ Luân lúc bước vào xe
cũng không bỏ xuống.
Khép mắt lại, lúc này, vui rồi.
Bà Ferdinand thuận theo ý mình, tôi không nhìn lầm Lương Tuyết chính là
loại người không an phận, mà mẹ Lương sau này đại khái có thể thường
xuyên đi mua sắm rồi.
Chí ít Ôn Lễ An....
Sau này Ôn Lễ An cũng không cần phải chịu đựng cô.
Chiếc xe dừng lại trước cây cầu cũ dẫn đến khu Hadrian, Lương Tuyết rất biết
điều, mượn cớ cô vội về nhà thay quần áo, chuồn nhanh hơn thỏ.
Ánh hoàng hôn biến thành màu hồng trà, dưới ánh tà dương, Lương Tuyết rũ đầu, cúi thấp với người đứng một bên: "Cảm ơn ngài Lê".
Trí nhớ của cô thật kém, vừa mới nhận lời, chớp mắt lạ quên.
Nhắm mắt lại, đợi sự trừng phạt.
Đợi đến lại là âm thanh nhỏ nhẹ "Không nỡ".
Im lặng.
"Tôi đi đây".
"Ừm".
Cô xoay người.
"Lương Tuyết".
Cô dừng bước, không xoay đầu lại.
"Thứ 3, có một tiệc trà, tôi cần đem theo bạn đồng hành nữ".
"Biết rồi".
"Tôi cho người chuẩn bị lễ phục".
"Ừm".
Tối nay, Lương Tuyết trước khi ngủ đeo tai nghe mà cô đã mua trong một cửa
hàng đồ cũ, thứ đó tốn của cô 120 rupee. Đêm nay, âm nhạc ồn ào lưu
chuyển không ngừng bên tai Lương Tuyết, ngoài bức tường còn có người
khắc tên cô lên tường nữa không, cô không biết.
Thứ 2, Lương Tuyết xin nghỉ ở trường, lí do là cơ thể không khỏe.
Cô ấy nào có bị ốm, vào thời điểm đó, cô ấy làm tóc ở khu nghỉ mát. Sau
khi thử chiếc váy dưới sự gợi ý của giám đốc quan hệ công chúng của khu
vực nghỉ mát. Gần một tiếng đồng hồ làm tóc, tóc của cô có thể nói là
đẹp ngang ngửa với cô nàng quảng cáo dầu gội đầu.
Khi cô ấy rời khỏi khu nghỉ mát, trong túi Lương Tuyết có thêm một chiếc
chìa khóa, đó là chìa khóa của ngôi nhà trắng nơi cô ở trước đây. Theo
lời của giám đốc đã đưa chìa khóa cho cô ấy "Cô sau này không cần tôi
dẫn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa căn phòng đó".
Rời khỏi Las Vegas, giẫm lên ánh trăng vụn vặt, mắt nhìn về phương xa,
những chiếc lá chuối lớn giống như bị ngưng tụ lại, chỉ có vài cây chuối ở bên trái của cây cầu cũ đang rung lên không ngừng, thỉnh thoảng có
thể nghe thấy từ trong rừng chuối truyền đến có tiếng thì thầm của nam
nữ chồng chéo lên nhau. Chàng trai đang gọi bảo bối, mà cô gái còn đặc
biệt hơn "Có muốn em hôn lên bảo bối của anh hay không". Ánh trăng này,
xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân chạy nhanh của Lương
Tuyết.
Cho đến khi những
âm thanh đó biến mất, bước chân cô chậm lại, tay chạm vào gò má đỏ một
mảng. Màu đỏ không phải do đôi nam nữ trốn trong rừng chuối gây nên, mà
là vì đôi nam nữ sống trong ngôi nhà bên bờ sông. Vào một đêm mưa, cô có suy nghĩ đột phá, mở rèm cuốn, đi về phía cậu đang học dưới ánh đèn,
thì thầm vào tai cậu, nhưng cậu không đồng ý, nghiêm mặt lại.
Có lẽ vì uống một chút rượu, cô nói lớn "Học viên, đến lúc đó nếu anh nhịn được, sau này bất kể anh muốn tư thế nà, em đều theo ý anh". Sau một
hồi im lặng, anh thấp giọng hỏi "Em ngồi lên thì sao? ""Được". Đầu lưỡi
trượt nhẹ trên môi một vòng làm mặt anh ta đỏ ửng lên, dứt khoát cô càng ngày càng to gan hơn "Em tự mình di chuyển hơn nữa em có thể vừa... "
nhướn lông mày "Ừm, bản thân, học viên muốn xem không?".
Theo như kế hoạch trong đầu cô nên là như vậy: Học viên ngồi học bài như mọi ngày, cô trèo xuống dưới bàn, đương nhiên ở dưới bàn không phải chơi
trò chơi đuổi bắt, trong quá trình đó nếu như Ôn Lễ An có một đáp án sai , vậy phải vô điều kiện để cô sai khiến một tháng.
Tưởng tượng rất đẹp, chỉ là lúc đó cô gian xảo nhưng lại không có gan, cuối
cùng, cô trốn trong phòng, cậu đuổi theo tận phòng, cô trốn trong chăn,
cậu hổn hển đuổi theo, bắt lấy tai cô "Lương Tuyết, em là người phụ nữ
vô trách nhiệm nhất anh từng gặp". Cô trốn trong chăn không dám tỏ ra
yếu thế "Nó to hơn trong tưởng tượng của em, hơn nữa Ôn Lễ An anh biết
miệng của em rất nhỏ mà", tiếp đó là sự im lặng dọa người.
Cô biết là mình trêu chọc cậu trước, hơn nữa chọc cậu đến bừng bừng hứng
thú, lúc này khẳng định cậu sẽ đặc biệt tức giận, lúc này cũng không
biết học viên đang nghĩ trừng phạt cô bằng cách nào. Vì thế cô lại ngụy
biện "Ôn Lễ An, nó không những to mà còn dài, anh nói xem, lỡ như, lỡ
như nó duỗi vào trong yết hầu của em thì sao? Ôn, Ôn Lễ An, anh cũng
biết là em sợ rắn mà" im lặng đến đáng sợ.
Chỉ muốn hù cô, cậu vén chăn lên "Ôn Lễ An, anh đừng tức giận, anh không
được phép tức giận". Mắt nhìn thấy là... vươn tay, âm thanh mềm yếu "Ôn
Lễ An, anh đây là đang giả vờ chảy máu mũi hù em sao?".
Cho đến khi căn nhà có mái màu xanh đó gần trước mắt, cho đến khi mắt nhìn
thấy thân ảnh kéo dài đứng dưới mái hiên màu xanh, một mảng màu đỏ vẫn
còn trên gò má Lương Tuyết, ý cười vẫn bên miệng cô.
Đều là cặp uyên ương hoang dã ở bụi chuối hại cô đầu óc không linh hoạt,
trong lúc đầu óc mơ màng, bước chân theo thói quen tìm kiếm con đường
gần, là con đường khác, chỉ là nó hơi xa.
Từ lúc rời khỏi tòa Las Vegas, Lương Tuyết không dưới 10 lần nhắc nhở bản thân, đừng đi qua căn nhà có mái màu xanh đó nữa.
Thay vì đi qua trước ngôi nhà có mái màu xanh, điều cô sợ là gặp phải một
màn trước mắt, ông trời biết rằng vì muốn tránh mặt anh mà cô phải vô
cùng cẩn thận.
Bây giờ, cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Cô cúi đầu, tay nắm chặt túi, giống như không nhìn thấy thân ảnh đó, từng bước từng bước, lướt qua, vượt qua.
"Không về nhà, tan làm thì từ cửa sau rời đi, làm kiểu tóc mới, xin nghỉ ở
trường, thấy nhưng lại ngó lơ, em muốn biểu đạt điều gì?" âm thanh sau
lưng không chút ấm áp.
Dừng bước, cuối cùng, hay là giống như rất nhiều rất nhiều cô gái khác rơi
vào lưới tình, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, bị hạt cát đó làm
cho đau rát.
"Cậu không
phải nhịn tôi đủ rồi sao?" tiếng cười nhẹ, "Tôi đây là thành toàn cho
cậu, không xuất hiện trước mặt cậu, như vậy cậu không cần phải chịu đựng tôi nữa".
Sau lưng im lặng.
Lúc này cô nên đi, nhưng chân giống như bị đóng đinh vào mặt đất.
Cuối cùng, cô đợi được rồi.
"Đó là lời nói tức giận nhất thời, Lương Tuyết có lúc anh cũng sẽ thấy
phiền" âm thanh sau lưng vừa khô vừa khàn "Em không thích anh nói những
lời như vậy, sau này anh sẽ chú ý...".
"Ôn Lễ An" từng từ từng câu "Anh có việc gì giấu em không".
Ôn Lễ An, đêm đó, anh buông tay em ra, chuyện đó em vẫn còn nhớ, là anh
buông tay ra trước, lạnh như vậy buông ra một cách đột ngột.