Cùng
với câu nói đó, "Trong sự tầm thường ắt có người phụ nữ ngu ngốc nào đó
rửa rau, cắt hành", chiếc ly cocktail trong tay Ôn Lễ An kèm theo âm
thanh nứt vỡ.
Mảnh vỡ thủy tinh văng tứ phía, trên quầy bar màu nhạt từng giọt máu đỏ lập tức biến thành một bông hoa lớn.
Tiết Hạ vội vã rời khỏi chỗ ngồi, trên quầy bar có điện thoại, Ôn Lễ An còn nhanh hơn anh ta, điện thoại bị rơi xuống đất.
Tình huống xảy ra đột ngột này khiến Tiết Hạ phản ứng không kịp.
Trước khi cái tạp dề có thể mua bất cứ đâu ở siêu thị xuất hiện, mọi thứ
dường như rất tốt. Hai người ngày trước vẫn tính là có chút giao tình
vào một buổi sớm rảnh rỗi gặp lại nhau, đúng lúc có một nơi có thể dành
cho họ khơi lại chuyện xưa.
Ôn Lễ An – người sáng lập tập đoàn Pacific Rim cùng anh ta trò chuyện về
những gì truyền thông nói như bình thường, trong đa phần thời gian, anh
giống như chàng hàng xóm có giáo dục tốt: lịch sự, ánh mắt sạch sẽ.
Sáng nay, bọn họ đã vứt bỏ đi thân phận của mình, nói năng đĩnh đạc, cho đến lúc chiếc tạp dề mà bất cứ đâu ở siêu thị có thể thấy xuất hiện.
Tiết Hạ nhớ lại lúc Ôn Lễ An hỏi "Tạp dề? Kiểu như đồng phục quyến rũ?", ngữ khí mơ hồ có gì đó không đúng.
Cuối cùng vấn đề xảy ra ở đâu Tiết Hạ cũng không rõ.
Trong lòng thở dài, có lẽ anh nên lý giải hành vi của Ôn Lễ An lúc này là vì
người có tiền có nhiều áp lực hơn so với người bình thường, cho nên
thường xảy ra một số hành vi người thường không hiểu được.
Loại hành vi này quy kết lại là sự quái gở mà người nổi tiếng đặc quyền có, sự quái gỡ này bình thường không để lại dấu vết gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách giải thích này hợp lý.
Lấy giấy ăn từ trong hộp giấy, đưa giấy ăn đến cho Ôn Lễ An.
Giấy ăn đưa tới cũng không thèm nhìn.
Ôn Lễ An từ trên quầy tìm ra khăn ăn, khăn ăn được gấp thành băng vải quấn quanh tay, băng bó vết thương xong, Ôn Lễ An đi ra cửa quầy bar.
Sương mù tan đi, ánh ban mai xất hiện, khiến cho tòa kiến trúc 80% tạo thành
từ kính cường lực biến thành màu lưu ly, thân ảnh cao thẳng tắp kéo dài
trên màu lưu ly đó, cũng có sự cô đơn.
Thân ảnh đi xa dần, biến mất.
Dụi mày, Tiết Hạ quyết định vứt chuyện xảy ra sáng nay ra sau não.
Một tiếng sau, giám đốc bộ phận nhân sự khách sạn xuất hiện trước mặt Tiết Hạ.
Lúc rời khỏi khách sạn trong túi Tiết Hạ có thêm tiền lương tháng này, tiền lương tháng kèm thêm tiền phụ cấp 1500 đô la, 1500 đô đó nói dễ nghe
một chút là tiền phụ cấp, nói khó nghe một chút là phí thôi việc.
Đúng vậy, anh bị sa thải rồi.
Như vậy cũng tốt, sau này không cần phải ngày nào 3h sáng cũng chạy tới tàu điện ngầm.
Ngoài tiền lương ra, phí thôi việc 1500 đô cũng đủ cho anh không nghề không
nghiệp sống trong 1 tháng. Sau khi hạ ý định Tiết Hạ nhớ đến câu nói lúc trước của Ôn Lễ An "Các người gọi sự thiếu ý chí và sức sáng tạo tự lấy làm niềm vui".
Nhún vai, có lẽ vậy.
Thứ 7, chuông cửa nhà Tiết Hạ vẫn cứ không vang lên, điều này dẫn tới làm
cho bụng anh đói đến 8h. Một chuỗi tiếng chuông cửa mà anh vẫn luôn chờ
đợi đến 3h chiều chủ nhật mới kêu lên.
Mở cửa ra, Lili không mời mà tới đội một chiếc mũ che nắng rất đẹp, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.
Vừa vào cửa liền bận rộn như thường ngày.
Người ta nói, phụ nữ thích dọn dẹp nhà cửa vào chủ nhật, đây có lẽ là lý do
mỗi khi cô xuất hiện đều là thời gian cuối tuần, có lẽ...
Ánh mắt khẽ rơi lên thân ảnh bận rộn đó.
Có lẽ, cô và người yêu cô ngày trước vẫn luôn sống như vậy, hoặc có lẽ đây là cuộc sống lý tưởng hẹn ước giữa cô và anh ấy, chỉ là cuộc sống lý
tưởng của bọn họ vẫn chưa kịp đến hiện thực.
Ánh mắt khẽ đuổi theo thân ảnh đó, sắp xếp kệ sách, lại tưới nước cho chậu cây màu xanh đặt bên kệ sách.
Cây xanh được đặt ra ngoài ánh nắng, dưới làn sương ẩm ướt nó xanh đến kinh người, chỉ là hướng tưới nước là một hướng khác, hơn nữa thế tay cầm
ban đầu từ sự mềm mại chuyển sang máy móc sau đó hướng chung một hướng.
Mượn sự che chắn của những bản thảo, Tiết Hạ khẽ ngước mắt lên, lúc này, gương mặt của Lili đang nhìn về TV.
TV đang phát sóng hiện trường vụ tai nạn xe hơi, chiếc siêu xe thể thao màu sắc bắt mắt đâm vào hàng rào trang trại ở bên cạnh.
Chiếc siêu xe thể thao tuyệt đẹp đã thu hút công nhân nông trại gần đó đến
xem. Chủ nông trại thề với các phóng viên rằng ông chắc chắn người gặp
phải tai nạn xe hơi là người sáng lập tập đoàn Pacific Rim.
Quá trình xảy ra tai nạn trong lời tường thuật của chủ nông trại là như
này: Khi ông đang vắt sữa, từ xa ông nhìn thấy một chiếc siêu xe thể
thao tuyệt đẹp lái đến trang trại. Chiếc xe thể thao tuyệt đẹp đang lái
thì tông vào hàng rào trang trại của ông, là sự va chạm mà không có bất
kỳ sự đánh lén nào và các nhân tố bên ngoài nào lên chiếc xe.
Ông bỏ tay xuống, chạy ra ngoài, ông nhìn thấy một người đàn ông đặc biệt
đẹp trai ngồi ở ghế lái, người đàn ông đó nhờ ông gọi xe cứu thương.
Trong lúc chờ xe cứu thương, ông cùng trò chuyện với người đàn ông đó vài câu.
Đợi đến khi người đàn ông đó lên xe cứu thương, chủ nông trại lúc này mới
nhận ra rằng chủ nhân của chiếc xe thể thao tuyệt đẹp đó là Ôn Lễ An,
vài thanh niên gần đó cũng xác nhận lời chủ trang trại.
Ôn Lễ An?
Một số người tốt ý sắp xếp danh sách những chuyện thú vị, kỳ quái xảy ra
với một số người nổi tiếng hàng năm: Ai là người bị ngã nhiều nhất ở nơi công cộng, ai bị chó cưng của họ cắn nhiều nhất,..... đại loại như vậy.
Ôn Lễ An cũng nằm trong danh sách này, nguyên nhân có mặt trong danh sách là anh thường xuyên xảy ra tai nạn xe.
Hơn nữa nguyên nhân xảy ra tai nạn xe đa dạng phong phú, ngoài nguyên nhân
mà một số người tương đối quen thuộc tương tự như tai nạn xe bình
thường, tông xe vào hàng rào, cũng không thiếu những nguyên nhân tai nạn khó tưởng tượng nổi đại loại như lái xe đâm xuống hồ bơi, lái xe bay
lên mái nhà.
Dần dà, tin
tức Ôn Lễ An xảy ra tai nạn xe trở thành "người Mỹ lại thuê sát thủ ám
sát Fidel" những tin tức như này trở thành những đàm tiếu trong lúc rãnh rỗi của mọi người.
Liên
quan đến ai nạn của Ôn Lễ An vẫn bị định thành "Toàn cầu hóa, quốc tế
hóa", nhìn thử địa điểm Ôn Lễ An xảy ra tai nạn: ở Ý 2 lần, Mỹ 2 lần,
Trung Anh Pháp Thụy Điển 1 lần,......
Chiếc xe thể thao tuyệt đẹp trên TV, người chủ trang trại bàn luận hăng say
đang truyền tin tức này đến mọi người: Ôn Lễ An lại xảy ra tai nạn rồi.
Phỏng vấn kết thúc, phóng viên cầm micro mặt hướng tới ống kính TV nháy mắt
ra hiệu: Ôn Lễ An lại xảy ra tai nạn rồi, lần này cuối cùng đến Brazil.
Tiếng bình tưới cây rớt xuống mặt đất phát ra cùng với sự khoa trương của phóng viên, Tiết Hạ đứng dậy.
Khuôn mặt của người đứng trước kệ sách trở nên tái nhợt, ngược lại với khuôn
mặt tái nhợt là một ngọn lửa rực cháy hình thành dưới mi mắt.
Nhất thời khiến người khác không thể đoán ra được cảm xúc gì. Bình tưới nước rớt trên sàn là vì tuột tay do cơ thể không khỏe gây ra ư? Hay là vì
trút căm phẫn gây ra?
Ánh mắt cô chuyên chú nhìn lên TV, không có chút sự chú ý nào đến người đứng trước mặt cô.
Trên TV, người dẫn chương trình vẫn đang giới thiệu một số tình huống hư hư
thực thực khi người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim xảy ra tai nạn xe,
người chủ nông trại đề cập ông ấy nhìn thấy lòng bàn tay trái của Ôn Lễ
An đang bọc lớp vải gạt.
Dựa theo hình dung của chủ trang trại, Tiết Hạ nghĩ tới sự thực giả trong
miệng người bình thường này, sự thực giả của Tập đoàn Pacific Rim nên
được gạt qua.
Anh biết
vết thương trong lòng bàn tay Ôn Lễ An xảy ra như thế nào, dựa vào diện
tích vết máu rải rác trên quầy bar ngày đó, miệng vết thương nhất định
không tốt lắm.
Tiết Hạ
chú ý đến lúc người dẫn chương trình đề cập đến vết thương trên tay của
Ôn Lễ An, lông mi của người đang gần trước mắt run lên, mi mắt rũ xuống, lúc mi mắt vén lên dưới mi mắt lăn tăn ánh sáng trôi nổi.
Ánh sang trôi nổi đó dường như muốn biến hóa thành....
Dường như bị kéo bởi một sức mạnh kỳ dị nào đó, bàn tay chầm chậm đưa tới
phía ánh sáng đó, trong miệng lẩm bẩm "Lili..." lúc sắp chạm vào, bàn
tay anh bị gạt ra mạnh mẽ.
Gạt tay anh, cô đi vòng qua người anh đến chỗ đặt chiếc túi, cầm chiếc túi
lên cũng không thèm nhìn chủ nhà, cô nhanh chóng bước đến cửa.
Hoàn hồn lại, trước lúc cô đang mở cửa, cơ thể anh chặn cửa lại.
"Làm gì?" âm thanh cực lạnh.
"Sắc mặt của em không tốt, tôi rót cho em nước nóng, uống nước xong rồi đi" Tiết Hạ dịu dàng nói.
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên chuyển sang tức giận: "Sắc mặt của tôi không phải không tốt!!".
Nất cục... sự phẫn nộ của cô bắt nguồn do anh nói
sắc mặt cô không tốt sao?
"Lili" nhẹ gọi tên cô, cho dù giọng nói lanh lùng hay phẫn nộ, người phụ nữ
trước mắt luôn để lại cho anh một loại yếu đuối mềm yếu: "Cơ thể không
thoải mái lại không phải là chuyện mất mặt gì".
"Sắc mặt không tốt? Cơ thể không thoải mái?" cô bước về sau nửa bước, dáng
vẻ ôm túi trong tay, ánh mắt rơi trên khuôn mặt anh: "Tiết Hạ, anh tự
mình ảo tưởng cho đến khi nào nữa? Anh không những thích tự ảo tưởng,
lúc anh lèm bèm còn phiền hơn so với bà Lương".
Giây tiếp theo, trong tay cô có thêm một món đồ ảo thuật biến ra, thoạt nhìn còn ngỡ rằng đó là món trang sức của công ty đồ xa xỉ nào đó tung ra,
thực ra, đó là một khẩu súng kiểu nữ, miệng súng đang nhắm vào anh.
Từng câu từng chữ: "Tôi nhấn mạnh một lần nữa, sắc mặt tôi không phải không tốt, tôi cũng không phải thân thể không thoải mái".
Lili không mời mà đến đi rồi, đi rất vội.
Nhà bếp truyền tới một mùi cháy khét, vứt cơm nấu một nửa, thậm chí người
phụ nữ cầm khẩu súng uy hiếp anh tránh đường vội vàng rời đi là vì cách
đó?
Theo phương thức bỏ đi như vậy, Tiết Hạ cảm thấy một khi tiểu thư Lili nếu như sau này xuất hiện, anh sẽ báo cảnh sát.
Trong một tuần tiếp theo, Tiết Hạ tiếp tục thất nghiệp ở nhà, đáng may là vở
nhạc kịch kỷ niệm thành lập trường đã được điều chỉnh rất thuận lợi.
Anh chàng người Venezuela và các cô gái tòa judo tầng dưới đã tìm thấy đối
tượng hẹn hò vào cuối tuần, Tiết Hạ nghĩ anh có thể thử đến bãi biển tìm vận may.
Cuối tuần, Tiết Hạ suôn sẻ đáp lời một cô gái Nam Mỹ.
Cô gái Nam Mỹ đó là một y tá. Dùng xong bữa tối, họ cùng nhau đến quán
bar, cả đêm cô gái Nam Mỹ đa phần nói về bệnh nhân đặc biệt ở lại bệnh
viện của bọn họ trong năm ngày này – Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An vào viện vào tuần trước, cô ấy nói cô gặp được Ôn Lễ An 1 lần,
tuy nhiên ở khoảng cách hơi xa, nhưng khoảng cách đó cũng không ngăn
được vẻ anh tuấn của thiên thần.
Sau đó cô gái Nam Mỹ dùng giọng điệu thần bí lại cực kỳ đáng tin nói với
Tiết Hạ, Ôn Lễ An có người phụ nữ, trong khoảng thời gian nhập viện
người phụ nữ này cũng ở bên cạnh anh ấy. Hơn nữa người phụ nữ này tính
khí không tốt, vì trong phòng bệnh Ôn Lễ An nhiều lần truyền tới tiếng
tranh cãi.
Người phụ nữ tính khí không tốt?
Nhưng khi Tiết Hạ hỏi người phụ nữ của Ôn Lễ An trông như thế nào, cô gái Nam Mỹ sững lại, sau đó nói một cách vòng vo là từ trong miệng của cô y tá
cấp cao mới biết chuyện, mà người y tá cấp cao này là từ nhân viên của
bộ phận y sĩ cấp cao khác mới biết tin tức có người phụ nữ của Ôn Lễ An
xuất hiện.
Lúc Tiết Hạ và cô gái Nam Mỹ rời khỏi quán bar là khoảng 10h đêm.
Lên tầng lầu trên cùng, Tiết Hạ nhìn thấy thân ảnh đang ngồi chòm hỏm trong góc của sân thượng, một cái bóng mà đen kịt.
Màn hình điện thoại hướng về nơi đó, trong ánh sáng u ám yếu ớt, gương mặt
đó trước sau như một trắng như sinh vật trong đêm, đôi mắt tối đen như
mực đang nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong đêm muộn như vậy Tiết Hạ nhìn thấy Lili không mời mà đến xuất hiện ở cửa nhà anh, hơn nữa cũng sớm qua giờ cơm rồi.
Lili không mời mà đến nên cảm thấy may mắn vì giờ này cảnh sát trị an xử lý những chuyện như thế này đã tan làm rồi.
Không thèm quan tâm bóng ảnh ở trong góc, Tiết Hạ mở cửa.
Như mọi ngày 11h lên giường đi ngủ, trước khi lên giường ngủ vì hiếu kỳ
Tiết Hạ đưa mắt lại gần chỗ mắt soi cửa, thân ảnh đó vẫn đang cuộn người lại ở nơi đó.
Người đàn
ông Gold Master không cần cô nữa sao? Cho nên cô lại nhớ đến anh? Nhún
vai, chỗ của anh cũng chẳng phải nơi chứa những người phụ nữ lầm lỗi.
11h, Tiết Hạ lên giường ngủ.
Cách một bức tường phòng Tiết Hạ là cầu thang đi tới khu đô thị, trong đêm
yên tĩnh ai lên ai xuống cầu thang đều rõ mồn một, Tiết Hạ vẫn không
nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Ánh mắt nhìn lên tường, đã gần đến nửa đêm rồi.
Cách đó không xa có một nhà thờ Hồi giáo, nhà thờ Hồi giáo có lắp đặt chuông báo lúc nửa đêm.
Khi tiếng chuông nửa đêm của nhà thờ Hồi giáo ngân lên, Tiết Hạ mở cửa,
người phụ nữ khiến anh xoắn xuýt cả 1 tiếng đồng hồ lúc này đang ngủ
say.
Tay gõ lên đầu cô, dùng chút lực.
Ầm – một tiếng.
Phía sau gáy của người phụ nữ mạnh mẽ đập lên hàng rào bê tông, thành thật
mà nói, âm thanh vang lên trong tai Tiết Hạ vô cùng vui tai, có đau
không? Tốt nhất là biết đau.
Giọng nói của người phụ nữ bị đau mang theo tiếng ngái ngủ nồng đậm, vừa mở
miệng liền quát mắng: "Anh điên rồi sao? Ôn ..." Một cơn thủy triều ập
đến, tiếng thủy triều làm át đi tiếng nói còn lại của người phụ nữ.
Thủy triều rút đi, xung quanh yên tĩnh.
"Quay về nhà cô ngủ!" Anh lạnh lùng nói với người phụ nữ.
"Không!".
"Không" phải không?
Thế là anh nói với cô, nếu không cô gọi điện thoại cho người đàn ông của cô kêu anh ta tới đón cô.
Im lặng—Lại có tiếng sóng biển vang lên, một vầng trăng tròn một nửa treo lên bầu trời, một nửa ẩn nơi mặt biển Đại Tây Dương.
"Không đi sao?" anh hỏi cô.
Im lặng—
Đối với người phụ nữ này trước mắt Tiết Hạ đột nhiên mất hết kiên nhẫn, vừa muốn đứng dậy, cô bất thình lình nắm lấy tay áo ngủ của anh.
Kéo tay áo anh, dùng giọng nói rất nhỏ, nói rõ: Anh không phải là người đàn ông của tôi.
Chủ đề này cũng vô vị, muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy tay áo anh, bàn tay đang giữ tay áo anh cũng giống với sắc mặt của cô, yếu đuối, không
có sinh khí.
Tiết Hạ bất động.
Cô thấp giọng nói rõ giống như đang giải thích: "Cho người phụ nữ quyền
hạn mua bất kỳ thứ gì giá trị trên thế giới chính là yêu sao? Không
phải".
Cô ấy cúi đầu
xuống, theo giọng nói của cô, hai giọt chất lỏng trong suốt như viên
ngọc nứt vỡ chớp mắt biến thành vệt nước rơi trên nền bê tông.
Trong lòng thở dài, anh thấp giọng nói một câu "Vào đi".
Không chút phản ứng.
Lại thở dài, dưới sự kích động của ánh trăng bạc vô tận, anh khom lưng,
không cho cô bất cứ cơ hội từ chối nào, anh ôm cô đứng dậy, ôm cô đi về
phía cửa mở.
"Cho người phụ nữ quyền hạn mua bất kỳ thứ gì giá trị trên thế giới chính là yêu sao? Không phải".
Đúng vậy, lời này rất đúng.
Nhưng vài giờ sau, khi cánh cửa đó mở ra, đứng ở cửa là một vị khách không được mời đến.
Đáng may là, lúc vị khách không được mời đến đó xuất hiện ở cửa nhà anh đang lúc gần sáng.
Nếu không, sân thượng nhà anh khẳng định sẽ không nhét nổi người, các cô
gái phòng Judo dưới lầu đủ để chiếm hết ¾ diện tích sân thượng rồi.