5 phút sau Vinh Xuân đi vào phòng ăn.
Lương Tuyết cảm thấy Vinh Xuân vì cái thân phận giám đốc bộ phận công chúng
của Pacific Rim mà đen mặt là hợp tình hợp lý. Bọn họ từ người sáng lập
Pacific Rim đến nhân viên kỹ thuật và mười mấy người ban cố vấn tùy tùng hôm nay phải bay dến Sao Paulo.
Hành trình đến Sao Paulo của Ôn Lễ An bị hoãn lại đến 40 phút, Ôn Lễ An để mấy chục người bọn họ đợi mình anh trong 40 phút.
Người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim vẫn luôn rất đúng giờ, nhưng điện thoại
vẫn cứ không liên lạc được, sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Vinh Xuân phụ trách hành trình đến Sao Paulo của cấp trên sốt ruột, lòng như lửa đốt.
Trong lúc
vô cùng sốt ruột chạy đến thì phát hiện người đàn ông này đang nhàn nhã
ăn sáng. Cô đặt lịch trình điện tử trước mặt Ôn Lễ An, tay gõ lên màn
hình điện tử: "Ôn Lễ....".
"Tôi hình như quên mất lịch trình" ánh mắt Ôn Lễ An vẫn còn rơi trên khuôn
mặt của người đối diện, chậm rãi nói "Có thể đọc lịch trình ra không".
"Ôn Lễ An! Bây giờ không có thời gian....".
"Tôi lại là người phát lương cho cô, Lương Tuyết đối với môi trường làm việc của tôi cái gì cũng không biết" Ôn Lễ An bắt lấy ánh mắt của Lương
Tuyết, nhướn mày lên "Còn nữa Vinh Xuân, cô có lẽ rất hiểu rõ tôi càng
muốn vợ của tôi nghe cái gì".
Lời của Ôn Lễ An khiến cho sắc mặt Vinh Xuân khó coi, đương nhiên, cô biết Ôn Lễ An muốn cô nói gì.
Mà mối quan hệ giữa hai người bọn họ khiến Lương Tuyết cảm thấy buộc phải
liên tưởng thành: Đây là người sáng lập Tập đoàn Pacific Rim đang bày tỏ mức độ ngầm hiểu giữa anh và cấp dưới của mình.
Vì để tranh thủ thời gian, tốc độ nói của Vinh Xuân rất nhanh, hành trình 2 ngày 2 đêm của mười mấy người nói chưa tới 2 phút.
Trong đó còn bao gồm trường hợp nào mặc đồ gì, khách sạn nơi ở tối hôm đó đã
sắp xếp nhà hàng tiệc, cùng với địa điểm giao lưu với các quan chức
chính quyền địa phương, thậm chí có trường học đã mời Ôn Lễ An đến diễn
thuyết, ngay cả theo phong cách của bài phát biểu.
Nói xong, Vinh Xuân đưa tay ra sau.
Đứng phía sau là trợ lý của cô ấy, trong tay của người trợ lý có lẽ là trang phục mà Ôn Lễ An phải mặc, một số truyền thông địa phương ở Sao Paulo
đợi anh ở sân bay.
Ôn Lễ An phớt lờ trang phục Vinh Xuân chuyển tới trước mặt anh.
"Anh có biết mỗi năm công ty phải tốn bao nhiêu tiền để chặn miệng của đám
phóng viên kia không" giọng của Vinh Xuân đè ép rất thấp.
Ôn Lễ An vẫn cứ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn đang nhìn lên gương mặt Lương Tuyết.
Được rồi, được rồi, Lương Tuyết đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hành trình hai ngày
của Ôn Lễ An ở Sao Paulo phải đi nhiều nơi như vậy thật sự quá sức. Bây
giờ nam chủ nhân của ngôi nhà này đã khiến cho nữ chủ nhân vô cùng thấu
hiểu kiếm tiền không dễ dàng gì. Mà nữ chủ nhân của gia đình này cả ngày không việc gì tiêu tiền như nước, hơn nữa, những danh tiếng vinh dự của mẹ của nữ chủ nhân đều dùng tiền đem lại.
Ôn Lễ An rất hào phóng với việc chi viện tiền bạc cho mẹ Lương.
Nhận bộ lễ phục từ tay Vinh Xuân, kéo lấy tay Ôn Lễ An, kéo anh rời khỏi phòng ăn đến phòng thay đồ.
Trong thời gian Lương Tuyết mặc lễ phục cho Ôn Lễ An, anh nói với cô Vinh Xuân cũng sẽ đi Sao Paulo chung với anh.
Điều này Lương Tuyết đoán được, hành trình nhiều thương vụ như vậy, làm sao
thiếu đi vấn đề hình tượng. Nhón chân cài nút áo cho anh, trong miệng
nói: Biết rồi.
"Cá dẫu
môi, em không ghen sao?" anh hỏi cô "Lúc trước em lại vì cô ấy ngồi ở
sau xe anh mà tức giận không quan tâm đến anh, vì để em nguôi giận anh
đã bán đi chiếc xe".
Trong lòng thở dài, anh cũng nói là lúc trước.
"Trang phục mà mỗi lần anh tham dự ở nơi công cộng, khách sạn, ở nơi công tác, hành trình đều qua tay Vinh Xuân, những thứ này so với để cô ấy ngồi
phía sau hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều".
Nghĩ nghĩ, Lương Tuyết ngẩng đầu lên, hỏi Ôn Lễ An anh có lẽ sẽ không vì muốn tôi không vui mà để Vinh Xuân ở bên cạnh đó chứ?
Anh nhìn cô: "Nói không chừng thật sự như vậy".
Mẹ của Ôn Lễ An lại tên là Ferdinand, hiện giờ danh tiếng của bà ấy rất
tốt, những quỹ của bà thiết lập chuyên vì những đứa trẻ châu Phi mà cũng kiếm đủ khen ngợi từ dư luận, trước mắt rất nổi tiếng ở Washington.
"Có lúc, con người ta khi cùng đường sẽ bất ngờ nảy ra ý nghĩ khác thường"
âm thanh nhàn nhạt trên đỉnh đầu cô, "Em không phải rất ghét Vinh Xuân
sao? Người khiến em ghét ở trong mắt em luôn đặc biệt chướng mắt, nói
không chừng...".
Loại ưu phiền không biết từ đâu tới lại bắt đầu cuốn tới.
"Ôn Lễ An" âm thanh không kiên nhẫn của Lương Tuyết "Người ta là công chúa
Theresa, hơn nữa, cô ấy không phải là con rối không biết suy nghĩ, cô ấy sẽ không do anh thao túng".
"Nói rất đúng, cô ấy không phải con rối nhận sự điều khiển mà còn rất thông
minh, trả giá ắt cũng từng nghĩ qua" tay Ôn Lễ An đặt lên eo cô, "Anh
vừa nói, khi người ta tới đường cùng sẽ bất ngờ nảy ra ý nghĩ khác
thường, loại suy nghĩ đột phát này cũng có thể được gọi là một loại lý
luận khác, hy vọng trong tuyệt vọng, trong sự tuyệt vọng đợi chờ sự xuất hiện của hy vọng".
Lời của Ôn Lễ An và câu nói "Tôi giỏi chờ đợi" của Vinh Xuân tình cờ lại trùng hợp.
Nút áo cuối cùng cũng gài xong, cô ngẩng đầu thêm lần nữa: "Cho nên, anh và Vinh Xuân thật sự có ước hẹn?".
Không trả lời, Ôn Lễ An chỉ là im lặng nhìn cô.
Không nói thì thôi.
Bàn tay đặt lên eo cô biến thành kéo tay cô.
"Lương Tuyết".
Xoay mặt.
"Lương Tuyết, nhớ lấy, một khi, em từ bỏ anh thì điều đó có nghĩa là anh cũng
từ bỏ bản thân" Ôn Lễ An từng câu từng chữ "Đạo lý này giống như 43 điếu thuốc đó, những điều mà Lương Tuyết ghét anh sẽ làm, hơn nữa anh sẽ làm rất giỏi những chuyện Lương Tuyết ghét!".
"Sau khi từ bỏ bản thân, ước hẹn giữa anh và Vinh Xuân sẽ xảy ra, nhưng!"
giọng Ôn Lễ An thêm phần nặng nề "Nếu như, em lại cho anh thêm một cơ
hội nữa, vậy thì ước hẹn kia vĩnh viễn sẽ không thành lập".
"Đổi cách nói, em để người mà em vẫn luôn ghét đến cuối cùng cái gì cũng
không có được, người mà em ghét tốn nhiều thời gian, tinh lực đến cuối
cùng tất cả đều tặng cho Pacific Rim mà thôi, hơn nữa, đối với sự thất
bại của cô ta, mọi người sẽ đưa bình luận là: tự làm tự chịu".
Lời của Ôn Lễ An làm cho Lương Tuyết nghe càng mơ hồ, nhưng có một điều có
thể khẳng định là, cô đột nhiên không còn chút tò mò gì nữa với cái ước
hẹn trong miệng Vinh Xuân nói.
Gương mặt mất đi sự tò mò in vào mắt Ôn Lễ An, vẻ mặt không biểu cảm, nhìn
thật sự giống như một mô hình, một hình mẫu người phụ nữ.
Lời này cô thay Vinh Xuân nói.
"Không đi sao?" nói một cách vô cảm.
"Sắp đi".
Người nói sắp đi lại không chút cử động.
Thế là cô nói: Ôn Lễ An, tôi và mẹ tôi đều đợi anh kiếm tiền về nuôi chúng tôi.
"Lương Tuyết" đáp lại một cách khéo léo.
"Ngày mốt anh sẽ trở về".
"Được".
"Không có gì muốn nói với anh sao?".
Kéo khóe miệng: "Chú ý an toàn".
"Còn gì nữa?".
"Không được để Vinh Xuân chạm vào người, trong trường hợp riêng tư không được phép nói chuyện với cô ta".
Anh cười mỉm, xem ra anh rất hài lòng với lời cô vừa nói, chỉ là, tại sao còn chưa đi, làm cho cô lại muốn bực mình rồi.
"Lương Tuyết".
"Làm cái gì!" giọng nói có dấu hiệu nổi đóa.
"Anh biết trong lòng em nhất định là gấp gáp muốn đến một nơi nào đó để xin
lỗi một người nào đó vào, đồng thời kèm theo một lời giải thích chân
thành của em, anh đoán đúng không?".
Lương Tuyết dẫu môi.
"Lương Tuyết, ngày mốt mẹ em sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc tại Nhà hát lớn
Vienna. Em có lẽ biết rõ ngưỡng cửa Nhà hát lớn Vienna cao như thế nào,
anh phải cho em biết là chỉ cần anh gọi một cuộc gọi, buổi biểu diễn âm
nhạc sẽ không có một khán giả nào. Chuyện này mà được truyền ra ngoài sẽ rất tồi tệ".
Khóe môi dẫu lên trở nên cứng nhắc, ánh mắt tìm kiếm một nơi, đôi mắt cũng lười động, dừng lại trong một khoảng thời gian dài.
Bóng ảnh che đi ánh sáng trước mắt cô, anh hôn lên mái tóc cô: "Anh phải đi đây".
Một chuỗi tiếng bước chân đi về phía cửa phòng, cánh cửa đóng lại.
Xung quanh im lặng như chết.
Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, bước chân máy móc đi về phía giường, chiếc giường rất mềm mại, sau khi ngủ một giấc thật ngon cô sẽ không dễ dàng tức giận nữa.
Phải
biết là cô luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc, cô luôn khát vọng lúc cô ngủ thời gian sẽ điên cuồng trôi qua, ngủ một giấc tỉnh lại đã là lúc hấp
hối sắp chết.
Cô luôn
mong mỏi một ngày nào đó đứng trên đường phố sầm uất, đột nhiên xung
quanh nổi khói, trên đường mọi người ào ào bỏ chạy, cô kéo một người hỏi làm sao vậy, người đàn ông trả lời cô bằng ánh mắt tuyệt vọng, nhìn
thẳng vào mắt người đàn ông, tòa nhà cao chọc trời lung lay sụp đổ. Khi
tất cả mọi người đều thất kinh hoảng loạn, chỉ có cô đứng trên con phố,
bất động, mỉm cười.
"Rầm—" một tiếng, thế giới ầm ầm sụp đổ, lõm xuống, cô ở nơi đáy biển sâu
thẳm, hàng trăm triệu năm trước hành tinh xanh này đâu đâu cũng đều là
đại dương.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu năm, cô biến thành một con cá, bên bờ sông tràn ngập ánh trắng, cô lắng nghe.
"Phải nhớ đến thung lũng sông Hồng và một người thật lòng yêu em".
Nhắm mắt lại, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt.
Khi sắc trời trở nên đen nghịt, Lương Tuyết tỉnh lại do cơn đói bụng, ngay
cả dép lê cũng lười mang, chân quen thuộc bước xuống cầu thang, dưới cầu thang tiếp nối với phòng bếp.
Quang ảnh mờ nhạt bám theo cô, bóng ảnh của cô theo quang ảnh đó hoặc in lên tường, hoặc in lên sàn.
Có lẽ vì đồ ngủ quá dài, có lẽ vì đi chân đất, cho nên thân hình đó nhìn giống như âm hồn, bay xuống nhà bếp.
Có những lúc, Lương Tuyết luôn rất ghét ánh sáng, ví dụ như lúc cô đến nhà
bếp tìm đồ ăn, mượn những tia sáng lay lắt để tìm kiếm đồ ăn, cô tưởng
tượng mình là tên trộm xâm nhập vào ngôi nhà này.
Tưởng tượng giả thiết này khiến trong lòng Lương Tuyết trở nên vui vẻ, đây
cũng có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến cô nhiều lần chạy xuống
bếp.
Đầu bếp của nhà này
là một người khiến cho người khác hài lòng, cô tiện tay mở ra thì có thể tìm thấy được đồ ăn. Điều này nghe có vẻ có chút giống thời kỳ ở giữa
thế kỷ, đầu bếp thiện lương nhà giàu đặc biệt chuẩn bị cho người bị bỏ
đói trong vài ngày.
Dựa vào những tia sáng yếu ớt, Lương Tuyết khơi ra được mì Ý sốt nấm trắng với bít tết cá.
Lưng dựa vào cửa nhà bếp, ăn như hổ đói.
Chiếc dĩa sạch sẽ, tiếp đó là đồ uống nóng.
Sau khi uống từng ngụm, dạ dày thể hiện cảm giác hài lòng khiến Lương Tuyết nghĩ nếu như lúc này là ban ngày thì tốt biết mấy, tốt nhất là lúc buổi chiều, ăn no dựa vào khung cửa đánh một giấc.
Tốt nhất là trước cửa có một vùng hoa hướng dương, trùng hợp gặp ngày nắng
đẹp, ngoài đồng truyền đến tiếng huýt sáo của chàng thiếu niên, giai
điệu đơn giản mà lại thân thuộc.
Nhắm mắt lại, theo giai điệu đó.
Đôi tay từ phía sau lưng vòng qua ôm lấy eo cô, một buổi chiều đẹp trời có
mùi hương của hoa hướng dương, cùng với âm thanh líu ríu của giai điệu
quen thuộc, đôi tay đó lại không thành thật, nhưng lúc này thời gian rất đẹp, cô không có chút ý nghĩ từ chối anh.
Thậm chí cô hy vọng, âm thanh líu ríu đó trở nên càng vụn vỡ.
Thật tệ, chiếc ly lại rớt lên sàn rồi.
Sau chiếc ly là chiếc dĩa, sau chiếc dĩa là âm thanh trầm thấp buồn bực
vang lên, Lương Tuyết có thể xác định, âm thanh trầm thấp buồn bực vang
lên phía sau tuyệt đối không phải do cô.
Đôi tay nhanh chóng thu lại theo âm thanh trầm thấp kia, xung quanh lạnh
lẽo. Mở mắt ra, không có sắc màu tươi sáng cũng chẳng có hoa hướng
dương, càng không có người ôm lấy cô từ phía sau.
Quay đầu lại, Lương Tuyết nhìn thấy Maria đang đứng ngây ngẩn trước cửa phòng bếp.
Thở ra một hơi, nhất định là như vậy, phòng của cô gái làm thuê này ở sát
bên cầu thang nhà bếp, trong đêm cô gái bị một số tiếng động làm tỉnh
giấc.
Thật ra cô gái dưới ám thị của cô mình đã biết âm thanh truyền tới từ nhà bếp đêm đó là
chuyện gì, chỉ là, đêm nay người đàn ông anh tuấn đó không có ở nhà, âm
thanh từ bếp vẫn tiếp tục vang lên khiến người khác khó lý giải được.
Sẽ không phải là....
Anh chàng bảo dưỡng máy bay ở nhà này trẻ tuổi, mạnh mẽ, nếu như là vậy thì không thể tha thứ được.
Cô gái nhỏ ôm theo suy nghĩ đó đến phòng bếp, tất cả xảy ra ở phòng bếp
thật sự dọa cô ngu người, bà chủ nhìn thế nào đều có cảm giác bị quỷ ám.
Trong hoang mang cô chạm phải món đồ bày biện ở bên, trong lòng cô gái tuyệt
vọng, quả nhiên, thế giới của người có tiền không thể nhìn lén, lần này
cô xong rồi.
Đúng, sắp tiêu rồi, nhưng may mắn là, cô ấy vừa khéo tên Maria.
Nhưng cô phải khiến Maria sau này không được ngó đông ngó tây, nói không
chừng sau này cô sẽ rời khỏi ngôi nhà này, mà Maria còn phải tiếp tục ở
lại.
Không chừng không lâu nữa, ngôi nhà này sẽ chào đón một nữ chủ nhân mới, ví dụ như công chúa Theresa kia.
Cô phải khiến Maria nhớ rõ, không nên tò mò.
Bật đèn lên, nghiêm mặt, gương mặt vô cảm nhìn về phía cửa nhà bếp.
Cô gái người làm cúi đầu xuống, trong miệng lí nhí: "Bà chủ...".
Cô dừng bước, lạnh lùng gọi một tiếng Maria.
"Vâng" âm thanh giả vờ điềm tĩnh.
"Nhớ rõ, cô không nhìn thấy gì".
"Vâng, thưa bà".
"Maria".
"Vâng, thưa bà".
"Nếu cô không trói buộc được sự hiếu kỳ của mình, cô mỗi phút mỗi giây phải chuẩn bị tinh thần bị đá ra khỏi đây đi".
"Cảm ơn bà chủ, Maria hiểu rồi".
Bàn tay rũ lên thành bồn tắm, nằm trong bồn tắm, cơ thể được bao bọc trong nước không chút sinh khí.
Cô nghiêng người, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đêm sắc một màu
đen thẳm. Nhìn một lúc mắt có chút mỏi, khép mắt lại, qua một lúc lại mở ra, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là một màu đen kịt.
Lại nhắm mắt, nhiều lần như vậy, cuối cùng chào đón ánh ban mai tươi sáng.
Chiếc váy ngủ lướt trên sàn trở thành âm thanh duy nhất ở xung quanh, đi đến hành lang, đến phòng ngủ, cô dừng lại trước giường.
Chiếc giường rất mềm mại.
Giày vò cả một đêm, Lương Tuyết không có giấc ngủ ngon như trong tưởng
tượng, mở mắt ra lại lần nữa là ban đêm, lần này thời gian cô tỉnh dậy
rất sớm.
9h sáng, quản gia cẩn thận hỏi cô có muốn mở cửa sổ ra không.
"Hôm nay nắng đẹp không?" cô hỏi bà ấy.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói ánh nắng cực kỳ đẹp, nói vào sáng sớm Copacabana đã chật cứng du khách đến du lịch.
Giống như quản gia nói hôm nay trời cực kỳ đẹp.
Đứng trước cửa sổ, nhìn qua ống nhòm bãi biển Copacabana chật kín người, vị
trí ống nhòm điều chỉnh tìm tới một hướng, chầm chậm, khu ổ chuột thành
phố Rio xuất hiện trong tầm nhìn.
Đầu ống nhòm đưa lên cao, nhìn xuống những ngôi nhà bằng tôn lộn xộn đó, vẫn cứ nhìn xuống, cuối cùng dừng lại ở một nơi.
Xuất thần nhìn về nơi đó, nói: "Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài".
Gương mặt quản gia lộ vẻ lúng túng, đương nhiên ông chủ trước khi rời khỏi đã giao cho bà một số nhiệm vụ.
Chiếc ống nhòm liền giá đỡ rơi xuống sàn phát ra âm thanh không to cũng không nhỏ, quản gia của cô cúi đầu rời khỏi phòng, xem ra là gọi điện thoại
cho ông chủ.
Sau khoảng một tiếng rưỡi, Lương Tuyết như mong đợi đứng trên đường.
Đứng trên con đường tấp nập, trong lòng Lương Tuyết vui vẻ. Lý do lớn nhất
khiến cô cảm thấy vui là cô nhớ đến cách đây không lâu, cô đã từng nhờ
ông chủ cửa hàng đặt làm cho cô một con mèo thần tài.
Cửa hàng đó nằm trong khu tự do của thành phố Rio, đa phần những người kinh doanh trong khu tự do là người phương Đông. Người ta nói con mèo thần
tài được chế tác bởi cửa hàng đó đều do thầy phong thủy hướng dẫn, mèo
thần tài được kết hợp với sinh thần bát tự của chủ nhân mà chế tác, khi
đó cô đưa là sinh thần bát tự của Tiết Hạ.
Bây giờ tính thử, hôm nay vừa đúng là ngày có thể lấy mèo thần tài về.
Ý nghĩ này vừa tới, bên tai "Lương Tuyết!".
Rõ ràng, đó là giọng của Ôn Lễ An.
Shit! Trong lòng âm thầm giơ ngón giữa với Ôn Lễ An.
Ôn Lễ An nói không được đi tìm Tiết Hạ, cô không định tìm Tiết Hạ, nhưng
ví dụ ở gần nhà Tiết Hạ ngẫu nhiên gặp được anh cũng không tính là cô đi tìm anh ta rồi.
Đến lúc đó gặp được Tiết Hạ cô sẽ đưa mèo thần tài cho Tiết Hạ.
Chỉ là, Tiết Hạ nhất định không nhận nó, hẳn là bây giờ trong mắt Tiết Hạ
cô chính là yêu tinh nói dối. Không những vậy, anh sẽ xem cô thành loại
phụ nữ cô đơn, chồng lạnh nhạt bận rộn thì không chịu được cô đơn đi
khắp nơi để quyến rũ người khác.
Cho dù là yêu tinh nói dối hay người phụ nữ cô đơn, dù sao thì, mèo thần tài phải đặt ở nhà Tiết Hạ.
Đến lúc đó, nhét mèo thần tài vô vòng tay anh.
"Đừng có mà không biết tốt xấu, đây là món đồ tốt có thể đem lại may mắn và tài lộc".
Đúng rồi, Lương Tuyết cảm thấy nên mua cho Tiết Hạ một tá tất, ngày đó khi
cô giặt đồ cho Tiết Hạ thì phát hiện ra tất anh có lỗ thủng. Thật đúng
là một người đàn ông cẩu thả, ngay cả tất bị thủng lỗ cũng không biết,
chỉ sợ người ta không biết anh ta làm nghệ thuật.
"Lương Tuyết!!" giọng nói của Ôn Lễ An lại xuất hiện.
Trong lặng lẽ, âm thanh đó vụn vỡ trong lòng Lương Tuyết.