*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là đâu? Vừa tối, lại vừa ẩm ướt, cho người ta cái cảm giác thật khó chịu.
Ai đang nói chuyện? Nói gì vậy?
"...... Trốn ở chỗ này, đừng đi ra. Bọn chúng sẽ sớm rời đi thôi...... Sẽ không ai nghĩ đến chuyện có người đang trốn trong một cây anh đào già cả." Một giọng nói phát ra thật khẽ.
Đang nói với tôi ư? Tại sao tôi phải lẩn trốn?
"Bọn phát xít Đức ôn dịch chết tiệt! Cái mũi của bọn chúng thính như chó! Nhưng em yên tâm, bọn chúng sẽ không tìm ra chỗ này đâu." Vẫn là giọng nói đó.
Bọn phát xít Đức? Ero nheo mắt lại cố sức nhìn, muốn nhìn rõ bóng dáng người trước mặt cậu. Nhưng khuôn mặt của người kia đang chôn trong bóng tối, không thể nào thấy rõ được.
"La Lâm -- La Lâm -- Anh ở đâu?" Một giọng nói từ đằng xa truyền đến, "Bọn chúng đến rồi, mau trở về!"
Người kia đứng lên, quay đầu về hướng người vừa nãy hô: "Đến liền đây, Nansher! Ngay đây!" Rồi quay đầu lại nói với Ero: "Yên lặng đợi ở đây, khi nào bọn chúng đi anh sẽ quay lại." Nói xong vội vàng chạy ra.
Khoảnh khắc người kia quay người chạy đi, kính mắt đang đeo không cẩn thận bị vướng vào nhánh cây, ánh sáng phản xạ lại, Ero nhìn thấy, người kia có một đôi mắt không hề trộn lẫn chút tạp chất nào, là màu xanh bạc hà.
Ero đột nhiên tỉnh dậy.
Mở to mắt, phát hiện sắc trời đã sẫm tối, mình thì đang ngủ ở dưới gốc anh đào, vừa quay đầu, nhìn thấy Bran cũng vừa mới tỉnh ngủ, trong ánh mắt còn chứa nét sợ hãi.
"...... Cậu mơ thấy cái gì?" Bran cũng trông thấy cậu tỉnh lại, gian nan hỏi.
"......Thật kì lạ, tôi mơ thấy mình bị một người đàn ông giấu trong cây anh đào già...... Có người gọi anh ta là "La Lâm", đó rõ ràng là tên của anh trai ông nội tôi. Quá kì lạ." Ero cau mày. Đúng là khó tin, cậu lại có thể thấy vị trưởng bối đã chết từ nhiều năm trước khi cậu được sinh ra, hơn nữa còn đang là bạn của cậu.
"Tôi đã mơ...... Tôi giấu một người trong hốc cây anh đào, có người gọi tôi là "La Lâm", tôi gọi hắn là "Nansher", tôi chạy vào một căn phòng cũ, sau đó nhìn thấy vài người mặc đồng phục của sĩ quan Đức......" Bran thì thầm, đôi mắt anh vẫn còn mơ hồ, như thể anh vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn từ cơn ác mộng, tôi gọi bọn chúng là "Chỉ huy", sau đó bọn chúng liền bắt đầu lục soát căn nhà...... Chốt cửa trên cầu thang của ngôi nhà đó bị bọn chúng phá hư......"
Bran đột nhiên đứng lên đi đến nhà cũ: "Có một mảnh thủy tinh bị vỡ trên cửa sổ hướng ra vườn hoa, vài tấm ván gỗ được đóng che đỡ...... Không sai, chính là nó." Bran bước vào nhà, nhìn
quanh bốn phía, "Đằng sau góc tường chỗ cái tủ có một cái ổ chuột...... Nhưng sau đó thức ăn bị ăn sạch, mọi người đều đói bụng, chuột cũng trốn sạch sành sanh. Còn có lò sưởi, một góc phiến đá trên lò sưởi bị thiếu...... Tôi nhớ rất rõ."
Ero đi theo anh vào ngôi nhà cũ đã nhiều năm không người ở, nhìn Bran đi lòng vòng, nhận ra chỉ có những người sống ở đây lâu năm mới biết được những điều này, không khỏi rùng mình.
Điều làm cậu ngạc nhiên hơn nữa là, cảnh vật trong ngôi nhà này, giống như đã từng rất quen thuộc.
Rõ ràng chỉ đến đây một lần duy nhất khi còn bé, nhưng trong trí nhớ, tầm nhìn của bản thân lại không cùng chiều cao của một đứa trẻ, cậu thậm chí có thể nhớ mang máng trên đầu tủ từng đặt một hàng lọ nhỏ. Đây không phải độ cao mà một đứa trẻ có thể nhìn thấy.
"Bên trong mấy lọ nhỏ kia ban đầu là quả đông lạnh...... Có hai vị lí gai(1) và anh đào." Bran nhìn lên đỉnh tủ nói.
"Tại sao tôi lại biết được?" Bran bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Ero. Có chút bất lực ánh lên trong đôi mắt hổ phách của anh, hệt như một đứa trẻ bị lạc đường.
Thế nhưng lúc này đây, Ero cũng luống cuống như anh. Cậu không thể giải thích được vì sao cậu và vị khách lần đầu tới thăm này lại mơ cùng một giấc mơ, cùng có cảm giác quen thuộc với một ngôi nhà đáng lẽ ra là lạ lẫm.
Càng không hiểu, vì sao trong giấc mơ mình, lại giống như một Không quân Mỹ đang thoát khỏi cuộc tìm kiếm của phát xít Đức, mà người trợ giúp mình, lại giống như người anh trai của ông nội đã hi sinh dưới gốc cây anh đào già, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng thấy mặt của ông.
Thật hoang đường.
Là bởi vì ông bác không cam lòng mà chết, linh hồn đã không thể lên thiên đường, cho nên nhập vào mình kể lại chuyện xưa sao?
"...... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tôi là ai? Trong mơ là ai?" Ero hơi nóng nảy, "Ai đó làm ơn nói cho tôi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Bran không nói gì, bởi vì anh cũng có nghi ngờ y vậy.
- ---------------
(1)Quả lí gai: Tên tiếng anh là Gooseberry, là một loài thực vật có hoa trong chi Lý chua, họ Lý chua (hay Lý gai). Thường gọi với tên giản dị là lý gai, mận gai. Cây lý gai phân bố tự nhiên ở châu Âu, tây bắc châu Phi, tây, nam châu Á. Có thể ăn sống, dùng làm nguyên liệu trong món tráng miệng, hương liệu trong đồ uống, làm mứt, quả khô.
(Nguồn: Wikipedia)