Thịnh Kiêu nhìn quả trứng luộc nhỏ xíu này, đây là trứng gà ta, kích cỡ còn không bằng nửa bàn tay, cô lại hỏi: “Thế cậu ăn gì?”Du Hà mang cháo của mình lên, lại lấy ra một đĩa dưa muối: "Tôi ăn cái này.
"Thịnh Kiêu nhìn đi nhìn lại, so sánh thì thấy mình có quả trứng luộc cũng không tệ.
Cô không nói gì, bóc quả trứng luộc ăn từ từ, chỉ là khi uống cháo cô lại gặp khó khăn.
“Cháo này không cho đường vào sao?”Du Hà không nói gì uống hết cháo trong bát của mình, cứng nhắc trả lời cô: “Không có đường.
”Thịnh Kiêu không phải là loại người không có đường ăn không được, cô chỉ muốn biết do khẩu vị khác biệt hay là có chuyện gì xảy ra.
Cô gật đầu: “Cũng được.
”Uống xong một bát cháo nhạt nhẽo vô vị, cô ngẩng đầu nhìn căn nhà, hỏi Du Hà: “Nhà này còn có tài sản gì không?”Khuôn mặt cậu bé cứng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thịnh Kiêu: “Cô muốn làm gì?”Thịnh Kiêu để bát xuống: “Tôi muốn kiểm tra tài sản của gia đình, có sao không?”Du Hà vẫn không nói gì, Thịnh Kiêu không để ý đến cậu, đưa bát đũa cho cậu: “Đi rửa bát đi.
”Biểu cảm nhỏ này khiến cô trông như đang thèm khát vài trăm tệ vậy.
Du Hà mang bát đũa của cô ra ngoài, bên ngoài thôn có một con sông, nhưng sông khá xa, thường chỉ có khi giặt đồ lớn mới đi đến đó.
Phía trước có hai cái giếng, thành giếng hình chữ nhật, xung quanh được lót bằng đá, có thể dùng để giặt quần áo.
Bình thường đều phải đi gánh