Cơn nóng của mùa hè bị sự mát lạnh của lá xanh hồ nước quét sạch, cậu nhớ đến vào ban đêm, sẽ có gió thổi qua lớp voan mỏng dưới ánh trăng.
Du Hà ngẩn ngơ tại chỗ, trả lời cô: "Thật đẹp.
"Thịnh Kiêu ném cái váy cho cậu: "Giúp tôi giặt sạch, sáng mai sang bên cạnh tìm thím Triệu, mượn máy may của thím may viền tinh xảo.
"Du Hà ôm cái váy, ừ một tiếng.
Ngoài một viền hoa sen không cân xứng, cô còn làm một cái váy toàn thân có viền hoa sen dưới.
Váy đen nhỏ của Hepburn, mãi mãi không bao giờ lỗi thời.
Chỉ là cô không thể làm thành kiểu dây đeo, mà thành áo cộc tay.
Bên trong làn váy lại may thêm một lớp màn chụp màu trắng có viền hoa sen, đi đường lắc lư, làn váy đẹp như hoa nở trong hồ nước vậy.
Thực ra váy làm rất thô sơ, tay nghề của Thịnh Kiêu không tốt, cô chỉ có thể làm ra một hình dáng.
Nhưng lúc cô ướm thử váy lên người, trông như đang phát sáng vậy.
Du Hà cẩn thận ngâm hai cái váy đang phát sáng vào nước, ngón tay nhẹ nhàng ma sát làm sạch, rất sợ làm hỏng.
Đợi Du Hà phơi xong màn chụp và váy của cô, Thịnh Kiêu mới phát hiện, Du Hà không có quần áo.
Cô đứng trong sân, có chút do dự: "Cậu có quần áo mới không?"Lúc khó khăn thì cái gì cũng có thể lấy ra làm quần áo, xé cái ga trải giường của cậu cũng được.
Du Hà suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi có.
"Từ trong tủ cậu lấy ra hai bộ quần áo.
Hai bộ quân phục màu xanh.
Chu Đại Quý nói ổn rồi sẽ đính hôn