Cho tới bây giờ, cô chưa từng đi phương tiện giao thông nào mà không ổn định như này.
Một trận hoa mắt choáng váng ập tới, thái dương huyệt nhảy liên tục, đầu óc ù ù đau.
Thịnh Kiêu cố gắng nhắm mắt nghiêng tựa vào cửa sổ bên kia, nhưng không được bao lâu vai lại đau nhức, tiếp theo đầu trực tiếp va vào miếng sắt.
"Xì.
" Thịnh Kiêu bóp đầu, thầm chửi: "Cái quái gì vậy.
"Cấu trúc của bàn ghế này rõ ràng không phù hợp với chiều cao và thân hình trung bình của người Hoa.
Du Hạc Minh không nghe rõ cô nói gì, chỉ nghe được hai câu chửi.
Cậu dọn dẹp đồ ở dưới ghế, tự mình ngồi xuống đất, sau đó lấy một cái chăn gấp và quần áo ra, đặt lên ghế: "Cô nằm xuống đi.
"Hai người ngồi chung một chỗ, sau khi Du Hạc Minh ngồi xuống đất, Thịnh Kiêu có thể nằm xuống được, mặc dù chân vẫn để trên đất, nhưng còn hơn là ngồi mãi.
Thịnh Kiêu cũng không khách sáo với cậu, ôm chăn ngủ tiếp.
Người đối diện vẫn tỉnh, nhìn thấy, cười cậu: "Đây là vợ anh à?"Dù nhìn ra Thịnh Kiêu lớn hơn một chút, nhưng ở nông thôn, con trai lấy con gái lớn hơn mấy tuổi rất bình thường, lớn hơn một chút vừa có thể sinh con, lại có thể làm việc.
Du Hạc Minh lắc đầu phủ nhận: "Không phải, đây là chị gái tôi.
"Đây là việc bọn họ lúc xuất phát đã thương lượng xong, ở ngoài gọi là chị em ruột, muốn đi Bắc Kinh tìm người thân.
Cậu không nói nhiều, thấy đầu Thịnh Kiêu tựa ở bên ngoài, bên ngoài hành lang có người đi lại, cậu đẩy Thịnh Kiêu: "Cô nằm vào bên trong.
"Thịnh