Du Hạc Minh nhìn về phía những đồ để xuống đó, hỏi cô: "Những đồ này để ở đây không sao chứ?""Cậu đã bảo vệ hai lớp rồi còn lo cái gì?" Thịnh Kiêu kéo cậu ra ngoài, "Được rồi, cầm tiền chặt là được, chúng ta còn phải đi mua đồ.
"Thủ đô rất lớn, bọn họ không cần đi dạo, mà chỉ cần ngồi trên xe buýt nhìn phong cảnh bên ngoài.
Chuyến xe buýt này đi qua quảng trường, Thịnh Kiêu ngước mắt nhìn về phía bức họa và lá cờ sao đỏ bay phấp phới ở đó.
"Đợi hết bận xong, tôi dẫn cậu đi dạo một vòng.
" Khóe miệng cô mang theo ý cười: "Phải ăn thử vịt quay Bắc Kinh.
"Du Hạc Minh gật đầu: "Được.
"Cậu không biết vịt quay Bắc Kinh có vị gì, cũng không có ý tưởng gì, nhưng Thịnh Kiêu nói vậy, cậu đồng ý một tiếng.
Bên cạnh có người cười khẩy: "Vịt quay nơi này của chúng tôi mười đồng một con, các người ăn nổi không?"Thịnh Kiêu và Du Hạc Minh đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên mắt lệch chế giễu bọn họ: "Người nông thôn.
"Thịnh Kiêu miệng cười không giảm, nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu muốn làm chủ nghĩa tư bản à, coi thường đại đa số dân chúng nông thôn chúng tôi?"Thanh niên nói chuyện ngay lập tức ngớ người, mắt lệch trợn to, mặt tái mét đứng yên tại chỗ, thấy người xung quanh dùng ánh mắt xem xét nhìn về phía anh ta, nhân viên bán vé trên xe cũng vô ý thức nhìn qua.
Thanh niên nói lắp: "Tôi không có! "Không lâu nữa là đến trạm kế tiếp, anh ta vội vàng đứng