Thịnh Kiêu cười với thím Triệu một cái, chỉ là bà ta không biết, bây giờ cô rất yếu, chỉ có một đôi mắt cực kỳ sáng.
Nụ cười này, làm lòng thím Triệu và những người khác cảm thấy nhói đau, bà ta nhổ một miếng nước bọt về phía Chu Tiểu Bảo, gào to với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, nhanh chóng đuổi họ đi, làm việc thì lôi thôi mà còn thèm thuồng đồ đạc của người ta , dù sao cũng không đến lượt mấy người đâu!”Đại đội trưởng gõ gậy: “Được rồi, đừng đứng hóng chuyện nữa, việc ở ruộng đã làm xong chưa?”“Chu Tiểu Bảo, không phải cậu còn muốn đi làm việc ở sông sao, cậu đã kéo được mấy xe bùn đất rồi?”Cái cầu đã bị sập, mùa lũ sắp đến, bọn họ còn phải sớm dọn sạch bùn lầy ở sông, dọn xong mới có thể tích được nhiều nước hơn.
Bùn lầy dọn ra cũng có thể phủlên ruộng, cho đất nhiều dinh dưỡng hơn.
Đây là công việc vất vả nhất, Chu Tiểu Bảo la lớn: “Đại đội trưởng, tôi đi hái hoa cúc mà, sao lại là làm việc ở sông?”“Một thằng đàn ông còn đi hái hoa cúc, đó là việc của đàn bà.
” Đại đội trưởng vẫy tay: “Nhanh lên, không kéo được mười xe thì không có công điểm.
”“Tan ra, tất cả giải tán đi.
”Đợi mọi người rời đi, đại đội trưởng mới bước vào, ông ta gõ cái bàn một cái: “Nhóc Du, còn có vợ nhóc Du, các cháu tới đây.
”Ông ta ngồi ở ghế chính, Thịnh Kiêu vẫn không đoán được tính cách của ông ta, ở bên ngoài chỉ nghe ông ta nói vài câu, cô miễn cưỡng có thể nhìn ra đây là một người tương đối ngay thẳng.
Cô chậm rãi ngồi xuống, tựa vào bàn, nói với Du Hà: “Cậu đi rót cho đại