Tiếng gió thổi vào phòng làm những chiếc chuông gió va vào nhau, tiếng chuông đinh đang nghe thật vui tai.
Huân Nhi đi ra khỏi phòng, con đường quen thuộc dẫn đến từ đường.
Từ đường nhà họ Tô không có ai cả, chỉ là một nghi thức để thờ Quan Âm ở đó vì vốn dĩ nhà Tô An không có trưởng bối, không có vãn bối, chỉ có họ đơn độc trên cuộc đời này.Có vẻ trong nhà xuất hiện nhiều hạ nhân hơn, nàng để ý thấy những người ở đây đều là hạ nhân mới, vải vóc trên người họ tuyệt không phải của người nghèo khổ.
Một nữ nha hoàn mặc lụa trắng, khoác áo sa mỏng đi ngang qua nàng, trên tay còn mang theo một lò hương đang tỏa hương nghi ngúc.
Tô An dạo này sao lại thay đổi sở thích đến thế?Huân Nhi cũng không để ý gì nhiều, đã lâu lắm rồi Tô Huệ và Tuyết Y không ra khỏi phòng, ăn uống tắm rửa đều phải ở trong từ đường.
Nàng nghe được như vậy.
Nghe rằng, Tô An sau khi biết nàng bị bắt đi liền tức giận đem hai vị phu nhân của mình chịu phạt, còn khẩn trương nhờ người đi cứu nàng.
Lòng Huân Nhi nhỏ bé, chỉ cần nàng ta vì nàng một chút liền không chịu được mà lay động.- Vào đi.Huân Nhi chỉ gõ cửa hai tiếng người bên trong liền mừng rỡ nói, nàng đẩy cửa bước vào.
Tuyết Y thấy nàng, mừng rỡ không thôi liền buông bút chạy tới gần nàng, định ôm chầm lấy nhưng cũng không dám.
Vì ngại, vì sợ, vì không dám đối diện...- Nhị vị chủ tử.Huân Nhi nhún người, khẽ chào họ.- Huân Nhi, tỷ xin lỗi muội.Tô Huệ bước lại gần Huân Nhi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng ấy, cảm giác như thiên khổ vạn khổ rơi vào người mình thì tốt, tại sao lại là tiểu cô nương này?- Bây giờ...!đã không còn gì đáng ngại.
Chủ tử đừng nghĩ nhiều.Không còn gì đáng ngại, giá mà cũng dễ như lời nói thì chắc nàng sẽ ngủ ngon đêm đêm, giá mà mọi thứ cũng đơn giản như nàng có thể nói.Ba nữ nhân cùng nhau ngồi xuống, họ nói chuyện, tuyệt nhiên không ai dám động đến mảng quá khứ đen tối kia.
Tận lực tránh né, bóng đen trong lòng Huân Nhi cũng là thứ ám ảnh Tô Huệ trong cả một thời gian dài.Buổi chiều, khi mà những giọt nắng cuối cùng đã tắt, nhường chỗ cho màn đêm chậm rãi đi tới.
Hạ nhân lần lượt mang cơm đến chỗ ba nàng, họ đã nói chuyện đến mức cơm trưa cũng không thèm dùng, đến giờ mới phát hiện bụng đã đói meo.Nam Cung Uyển nhìn Tô An, liền phát hiện ra có vẻ nàng ấy thiếu ngủ nên mặt thật mất sức sống.
Nàng cất gọn sổ sách lại trong tủ, mấy hôm nay đại tỷ nhị tỷ đều chịu phạt cho nên công việc ở tiền trang và cửa hiệu cũng giao lại cho nàng, thật sự rất mỏi mệt.Khẽ vươn vai nhưng cũng không đủ làm nàng trở nên khỏe khoắn hơn, Tô An thấy vậy liền đi lại sau lưng nàng, dùng đôi tay mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp vai.
Cảm giác mệt mỏi trong người Nam Cung Uyển bỗng chốc bay đi mất, nhường cho sự yêu thương len lỏi trong tâm khảm.- Ta đi ra ôn tuyền, nàng có muốn đi cùng không?- Được chứ?- Đương nhiên là được, nàng ngốc thật.Nam Cung Uyển vội vã đứng dậy, nàng đã đến đây gần một tháng nhưng chưa bao giờ được chạm vào ôn tuyền, nghe nói, ôn tuyền nhà Tô Gia xây rất kì công, chốn bồng lai tiên cảnh cũng không thể sánh bằng.Hai người cùng nhau sóng vai đi ra thạch động phía sau nhà, hạ nhân sau khi để quần áo cho hai chủ tử ở trên bờ liền đóng cửa ra ngoài.
Nam Cung Uyển thoát hạ áo ngoài, áo yếm và tiết khố, dáng vẻ thật sự mị hoặc đến tận xương cốt.
Đôi chân nàng thon dài, mảnh khảnh, làn da nàng trắng nõn như sứ, dưới ánh nến, làn da như huyền bí liêu trai.Tô An cũng thoát hạ y phục của mình, nàng đi xuống dưới nước, khẽ khàng ngâm mình trong làn nước ấm áp.
Mắt nàng vẫn nhìn lên xem mỹ nhân trên bờ đang làm những gì, nàng thấy nàng ấy cởi trâm cài, mái tóc dài mượt buông dưới