"Tỷ tỷ, muội đi nhé" Tô An vẫy tay chào tạm biệt Tô Huệ, nàng ấy gật đầu rồi mỉm cười, "Nhớ về sớm, tỷ đợi.""Muội biết rồi" Tô An cũng mỉm cười rồi rẽ lối sang con hẻm nhỏ, đường dẫn đến Diệp phủ nói xa không xa, nói gần cũng không gần.
Nàng đi gần một khắc mới tới được.Tuyết Y đứng đợi Tô An trước cổng, dưới cơn gió lộng bạch y bay phấp phới, đẹp tựa thiên tiên.
Tô An nhìn mà ngơ ngẩn, nàng chạy lại gần Tuyết Y, vỗ vai, "Đợi ta lâu chưa?""Không lâu, vào thôi" Tuyết Y khoác cánh tay Tô An cùng nàng ấy vào nhà, đi băng qua vườn trúc nhỏ mới tới được chỗ của Tuyết Y.
Căn phòng của Tuyết Y nho nhỏ nằm ngay giữa rừng đào, những cành đào phấp phới, nhưng nhìn thôi đã biết là do người cố tình trồng.
Không có nét đẹp của một rừng đào thật sự.Tô An nhìn thấy lạ nên cứ trầm trồ mãi, nàng vươn cánh tay đón những cánh đào đang rơi chầm chậm xuống đất, cảm thán, "Đẹp quá."Tuyết Y vuốt lại sợi tóc mai của mình, khung cảnh này nàng nhìn mỗi ngày nên chẳng thấy có gì nổi bật cả.
So với vườn mai của nhị huynh thì vườn đào của nàng chẳng là gì, vườn mai quanh năm đều nở, được nâng niu, chăm sóc cẩn thận, còn vườn đào thì chỉ đợi đến mùa mới ra hoa."Uống trà không?" Tuyết Y kéo cánh tay áo của Tô An vào phòng, Tô An nàng ấy tính tình rất trẻ con, chỉ vài bông hoa đã làm nàng ấy cười tít mắt.
Bất giác Tuyết Y thấy những cánh đào kia đẹp vô ngần, có lẽ vì người, cũng có lẽ vì cảnh.Nhìn ngang ngó dọc một tí Tô An cũng không biết mình rốt cuộc phải làm gì, nàng vừa nhấp một ngụm trà vừa hỏi, "Ta làm cái gì? Ngươi phân phó cho ta đi.""Ta chỉ cần người bầu bạn thôi, cần thuê người bầu bạn.
Được không?" Tuyết Y mỉm cười thật tươi, nụ cười của một thiếu nữ mới lớn.
Gương mặt Tuyết Y đầy đặn, lại trắng hồng chọc lòng người ngứa ngáy.
Tim Tô An không hiểu sao lại đập rất mạnh khi nhìn thấy Tuyết Y cười, nàng muốn vươn tay chạm vào đôi gò má trắng mịn đó nhưng lại thôi.Cả ngày Tô An chỉ ngồi ngây ngốc cùng chơi đùa với Tuyết Y, nàng ấy dạy nàng cách đánh đàn, do tay Tô An đã không còn dẻo như lúc nhỏ nên việc đàn đối với nàng hết sức khó khăn.
Nhưng Tuyết Y vẫn vui vẻ dạy cho nàng, bàn tay cầm tay nàng chạm lên từng dây đàn thanh mảnh.Hơi thở của Tuyết Y phả sau cổ làm cho người Tô An nóng bừng, nàng đỏ mặt mà không hiểu lý do vì sao.
Đôi tiểu bạch thỏ của Tuyết Y lâu lâu lại vô tình chạm vào lưng áo nàng khi nàng ấy đứng sau kèm tay.
Tô An hơi thở hơi nặng nề một chút, không hiểu sao lại cảm thấy rất hồi hộp.Thế nên Tô An chỉ ngốc nghếch tập đàn, Tuyết Y sau khi dạy những thứ căn bản cũng hài lòng buông Tô An ra.
Nhưng không khí trong phòng lúc này rất ám muội, cả phòng chỉ còn Tuyết Y và Tô An, thở thôi cũng đã thấy ngượng ngùng."Ngươi ở lại ăn cơm hay về?" Tuyết Y nhìn trời bên ngoài đã sụp chiều, nói.Tô An lắc đầu, "Ta về, Tô Huệ tỷ ấy chờ ta.""Ừ, vậy ta tiễn ngươi" Tuyết Y sánh bước bên Tô An trên đường ra khỏi nhà, gia nhân đưa cho Tô An ngân lượng trước khi nàng ra về.
Một thỏi bạc lớn, như vậy không bằng cả tháng Tô Huệ làm ra sao? Tô An cau mày hỏi Tuyết Y, "Sao lại đưa ta nhiều như vậy?"Tuyết Y chỉ nhún vai, "Không nhiều, bọn họ cũng vậy mà".
Nàng chỉ vào những người đang đứng trước cổng, Tô An dây dưa một lúc mới chịu rời khỏi.
Trước khi về còn ghé mua một con gà mái về nuôi, hàng ngày có trứng ăn là được.Với số tiền này Tô An có thể mua một bầy gà nhưng nàng đã không mua mà chỉ mua một con, ước muốn có một căn nhà nhỏ của nàng nhất định phải thực hiện được.
Nàng vừa đi vừa huýt sáo, trời cũng đã tối mịt.Con đường lên núi lúc này có hơi âm u nên nàng chỉ biết lần theo cảm tính, giữ ngân lượng thừa ban nãy sâu trong túi áo, tay ôm chặt con gà cứ thế mà đi thẳng về nhà.Tiếng côn trùng kêu rả rích đến thê lương, nàng đi quen nên cũng không sợ lắm.
Nhưng hôm nay gió lớn hơn mọi ngày, sống lưng cũng lạnh buốt mà không biết lý do gì.
Sợ đến dựng tóc gáy, Tô An bước chân nhanh hơn.Đường hôm nay sìn lầy quá, Tô An nhủ thầm, có gì đó nhớp nháp cứ dính vào chân nàng.
Bất chợt một bàn tay chụp vào vai làm nàng hét toáng lên, "Ôi mẹ ơi!!" Tô An khóc ròng."Cứu ta.." Giọng ai đó thều thào nói với nàng, Tô An sợ chết khiếp.
Nhưng phát hiện bàn tay bám vào vai nàng ấm nóng, không giống như người đã mất, trong bóng đêm Tô An cũng không nhận ra được người đó đang trong tình trạng như thế nào nên chỉ biết dìu vai hắn ta kéo hắn về nhà mình.Liều là thế nhưng trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, sợ nhưng chẳng thể nào bỏ mặc không cứu người được.
Tô An vất vả mang đống thịt nặng trịch đi về.
Tô Huệ thấy Tô An dìu ai đó nên hoảng sợ định hét lên nhưng Tô An ra hiệu đừng la lớn, "Đỡ giúp muội, nặng quá."Tô Huệ buông chiếc áo đang thêu ra đi lại chỗ Tô An đỡ phụ người đàn ông đó nằm xuống giường, máu của người đàn ông chảy xuống khóe miệng, ho khù khụ.
Tô An lau mồ hôi trên trán rồi chạy đi tìm một cái khăn sạch lau mặt cho ông ta."Thúc thúc có sao không? Có cần ta gọi đại phu không?" Tô An vừa lau mặt vừa hỏi, Tô Huệ đưa một bát nước ấm cho Tô An bảo nàng ấy cho ông ấy uống.Người đàn ông chỉ lắc đầu rồi phụt ra một ngụm máu đen, "Không kịp.." Nói rồi lại rơi một giọt nước mắt.
Tô An cho ông ấy uống một ít nước nhưng uống cứ bị ói ngược ra hết."Ngươi, giúp ta.." Người đàn ông ôm lấy cánh tay Tô An, giật nhẹ.
Gương mặt già nua đó có vẻ không chịu nỗi được nữa, "Ngươi có đến Trường An...!nhờ ngươi...!mang ngân lượng đến cho con gái ta...!Nói với nó...!phụ thân...!khụ khụ...!phụ thân nó mất rồi.""Ta mang ngươi đi tìm đại phu, đi, ráng một chút" Tô An xốc ông ấy dậy nhưng ông ấy chỉ lắc đầu, "Triệu Tố Tâm..nó tên Triệu Tố Tâm.""Ráng một chút đi" Tô An dùng hết sức để dìu người đàn ông đó nhưng ông ấy không chịu đi, chỉ mỉm cười yếu ớt, "Cám ơn...!giúp ta..." Nói rồi thổ ra một ngụm máu rồi chết đi.Tô An chỉ biết ngơ ngẩn nhìn ông ấy chết đi trong vòng tay mình, máu đen dính một bên vai ướt đẫm.
Tô Huệ đi lại gần giúp Tô An mang người đàn ông nằm xuống giường, lấy tay nãi sau lưng người đàn ông ra.
Sau đó để ông ấy nằm ngay ngắn trên giường của hai người."Chết rồi" Tô Huệ khẽ lẩm bẩm, Tô An cũng chỉ biết đứng đờ ra.Lần đầu tiên Tô An thấy một mạng người kết thúc, nàng mới chợt hiểu ra cái chết thật sự đến quá nhanh.
Người ban nãy vẫn còn sống, Tô An thở dài.Hai người mang người đàn ông đó đi chôn cất, chỉ đơn giản quấn chiếu rồi chôn.
Tô An mới chợt nhận ra mình còn chưa hỏi tên ông ấy, bây giờ bia mộ cũng chẳng biết ghi tên