Khi Nam Cung Uyển tỉnh dậy nàng đã ở yên trong căn phòng của mình, mẫu thân nàng chấm nước mắt trách cứ còn phụ thân nàng chỉ ngồi đấy, im lặng.
Nàng chống tay xuống giường, cố nhấc mình ngồi dậy, uể oải dựa lưng vào tường.
Cả người nàng giờ như một sợi dây vô lực, tùy tiện bay trong gió.- Con đã bất tỉnh như vậy ba ngày, con biết cơ thể mình không tốt không? Con không muốn Tô An thú thêm thiếp thất con có thể nói với nương, để nương giết cả nhà hắn, con...- Mẫu thân!Nam Cung Uyển cắt ngang lời bà, nàng không muốn, ngàn vạn lần không muốn Tô An mất.
Nàng vẫn đang đợi Tô An đến rước nàng về, ngu ngốc cũng được, lụy tình cũng được.
Nàng chỉ mong mỏi một điều là Tô An nhớ đến nàng, chỉ cần Tô An đến đây, nàng nghĩ nàng có thể bỏ qua tất cả.- Con muốn yên tĩnh, phụ thân và mẫu thân có thể ra ngoài không?Hai người bất đắc dĩ ra khỏi phòng, hạ nhân cũng được căn dặn phải túc trực ngoài tẩm cung của công chúa, không vào bên trong khi không có lệnh.
Nam Cung Uyển mệt mỏi, nàng nhắm hờ đôi hàng mi cong, khẽ cảm nhận trái tim mình lo lắng nôn nao đến lạ.Nàng ấy liệu có đến đón nàng về không? Nàng ấy...!Hay là nàng ấy đang vui bên tình mới, đã ba ngày rồi còn không đến đón nàng về, rốt cuộc, nàng có phải là thê tử của nàng ấy không?Cơm nước được người hầu dọn lên mời nàng dùng nàng cũng không buồn động đũa, đồ ăn để từ khi nóng hổi đến khi nguội, lạnh.
Nàng làm gì còn hứng thú mà ăn, chỉ kiềm chế không khóc thôi cũng quá khó khăn rồi.Mẫu thân nàng thập phần lo lắng, cứ dỗ dành nàng ăn, phụ thân nàng sau khi bãi triều liền đến, mỗi người chỉ dỗ dành nàng ăn được một ít.
Nàng vừa ăn nhưng mi mắt liền trĩu nặng, nước mắt rơi xuống hòa cùng cơm mặn chát, mẫu thân của nàng cũng thấy thế khóc theo.Nam Cung Uyển tuổi còn nhỏ, nàng bướng bỉnh, cố chấp như thế mà mẫu thân cùng phụ thân lại không hề trách cứ.
Nhất mực yêu thương nàng như châu bảo trong tay.Sau khi dùng cơm xong, Chiêu Dương quý phi liền giao bát cơm cho nha hoàn mang đi cất, nhìn thấy ái tử của mình đang thong dong bước vào phòng, bà gọi:- Kiện, con cũng tới rồi, mau thuyết phục muội muội con dùng thuốc đi.- Nương, con không sao, thuốc gì chứ.Nam Cung Kiện dí ngón tay trỏ vào đầu muội muội của mình, mắng yêu:- Vì yêu mà quỵ lụy quá nhỉ, cô nương nào từng nói không có nam nhân nào không gục dưới chân mình?- Huynh..!Chàng cười, xoay người hướng phụ thân của mình bái một cái, rồi nói:- Thưa phụ thân, phò mã quỳ ở cửa Tây được hai canh giờ rồi mà vẫn chưa ai mở cửa cho vào, hắn cũng không dám tự tiện vào cung, phụ thân có thể truyền lệnh cho người dẫn phò mã vào không?Nghe đến hai chữ phò mã Nam Cung Uyển liền tươi tắn hơn, nàng ngồi hẳn dậy nghe ngóng tình hình.
Thì ra nàng ấy đã quỳ ở đó hai canh giờ rồi, nàng nghĩ nàng ấy sợ phụ thân nàng trách tội không cho gặp.
Phụ thân không trách tội nàng ấy, nàng cũng không, nàng ấy phải mau vào đi chứ.
Nam Cung Uyển sốt ruột.- Cho truyền phò mã vào.Hoàng thượng như trút được gánh nặng, liền đem bảo bối của mình giao cho người nó yêu nhất - Tô An.
Vốn ngài không hề nghĩ có ngày nữ nhi của ngài lại yêu đến thế, ngài từng nghĩ, nữ nhi của mình chắc hẳn rất kiêu kì, nhiều người theo đuổi, không yêu một ai chứ không phải bộ dạng quỵ lụy này.
Bộ dạng vừa ăn vừa khóc, mệt mỏi ủ rũ này thật hành hạ tim ngài, cho đến khi nữ nhi nghe tin phò mã tới, ngài đã thấy ánh mắt rạng rỡ đó, trái tim ngài theo đó cũng rạng rỡ theo.- Nhi thần bái kiến hoàng thượng, quý phi nương nương.Tô An hành đại lễ, Nam Cung Uyển không nhìn nàng ấy nhưng lòng nàng hoảng hốt, nàng ấy tới rồi, tới rồi, rốt cuộc cũng tới.
Nàng cố gắng để bản thân trở nên thật xa cách, không nhìn nhưng đáy mắt nàng cứ lưu luyến, cứ muốn nhìn thử một lần.- Miễn lễ, miễn lễ.- Tạ hoàng thượng.Tô An đứng lên, hoàng thượng và quý phi, hoàng tử lần lượt ra khỏi phòng.
Nha hoàn theo sau liền khép cửa lại, chừa lại một khoảng không gian cho hai người.
Tô An nhìn thấy nàng ấy rồi, dáng người đơn bạc, yếu đuối, khác hẳn vẻ yến oanh mọi ngày.
Nàng ấy tận lực không quay