Lúc đi ngang qua hành lang, Tô An vô tình đi lướt qua Triển Giang, nàng cúi gằm mặt xuống không tỉ mỉ quan sát hắn.
Khi đi lướt qua nhau được vài bộ, nàng nghe hắn tức giận mắng mỏ: - Ả tiện nhân, chắc ngươi tự nghĩ mình là vương phi! Ta phi!- Nói rồi hắn phun một ngụm nước miếng xuống đất, thô bỉ rời khỏi.Nàng đi về phòng, thấy Bính Đình đã tắm rồi, đang ngồi ở thư án đọc sách.
Thấy vậy nên Tô An pha cho nàng một chén trà, đem đến trước mặt nàng, nói:- Nàng uống đi.Bính Đình hạ sách xuống, khẽ mỉm cười:- Đi chơi về rồi sao? Hôm nay ta muốn ăn gà ăn mày, ta mới đọc được quyển sách này nói nó rất ngon!- Ta biết làm đấy- Tô An cười- Để ta ra bếp làm cho nàng ăn.Đây là tuyệt kĩ của Tô An, ngày xưa còn nghèo khổ tiền mua gà còn không có, Tô An dành dụm mua được một con gà con duy nhất.
Chăm cho nó lớn lên, thấy thương nhưng phải làm thịt nó, món gà ăn mày này nàng làm từ nhỏ đến lớn chỉ vài lần, nhưng lần nào cũng có nước mắt, vì nghèo khổ, vì thương gà con, vì bản thân mình và Tô Huệ.Trù nương ở bếp hôm nay tâm tình không thoải mái, bà ngồi ở ghế gần cửa phe phẩy cái quạt nhìn trời đất.
Tô An đi vào, bà thấy liền hỏi:- Ngươi muốn lấy gì?- Ta muốn làm gà cho Bính Đình cô nương.Bà liền đứng lên phe phẩy cây quạt mình, bảo: - Gà gì mà gà, đại họa ập xuống đầu rồi con ơi.Tô An vẫn một mực không hiểu cho đến khi bà từ tốn giải thích, trù nương tay nghề nấu ăn rất giỏi nhưng tay nghề bát quái cũng không kém.
Bà giậm chân, ra vẻ tức giận giải thích cho nàng:- Thập hoàng tử xưa giờ mến mộ Bính Đình, nay hắn ta chuyển sang Vạn Xuân lâu ái mộ Thủy Loan bên đó, rồi ngươi biết sao không.
Lý ma ma là kẻ ăn cháo đá bát, mụ ta dặn không được như xưa cấp đồ cho Bính Đình nữa.
Tuổi tác Bính Đình cô nương cũng lớn, có lẽ sẽ bị chuyển qua gian giữa thôi!Sấm sét như buông xuống giữa trời quang, Tô An thật không tin một người xinh đẹp như Bính Đình lại rơi vào cảnh này.
Vậy tại sao nàng ấy còn cười? Vậy tại sao vẫn giả vờ như mình ổn? Tô An vẫn chưa chắc chắn điều gì, thái độ của Bính Đình vẫn như cũ nên nàng nghĩ chẳng có chuyện như trù nương nói, có lẽ chỉ là lo xa thôi, có lẽ thế.
Nàng tự nhủ lòng mình.- Tẩu có thể cho ta một con gà nữa không, nàng ấy muốn ăn.Trù nương buồn bã, lắc đầu: - Một con Lý ma ma sẽ phát hiện ra, ngươi lấy một góc đùi được không? Ta sẽ nói bị chuột tha đi được.- Cũng được.Tô An nấu cho nàng ấy một ít, nàng ấy chưa ăn món này bao giờ chắc sẽ nghĩ món này sẽ chỉ nấu một góc.
Đến lúc bưng ra cho Bính Đình ăn thấy nàng ấy ăn không đủ liền muốn rơi lệ, nàng ấy đẹp đến như thế này, văn nhã đến như thế này.Trời chuyển sang chiều, rồi tối, ban chiều đã nghe Lý ma ma sai Xuân Nhi đến thông báo ngày mai dọn đồ của Bính Đình qua phòng gian giữa, những căn phòng kinh tởm Tô An đã đi ngang qua.
Nàng nắm chặt quyền, tức giận đến run người.Tối đó khi trời giữa khuya, trăng ở ngoài sáng vằng vặc chiếu vào cửa sổ phòng, Tô An nằm cứ trằn trọc mãi không ngủ được, nàng bận suy nghĩ về rất nhiều, về Tô gia, về các nữ nhân của mình, về cả Bính Đình.
Lâu rồi nàng chẳng phải chịu khổ, bây giờ chịu khổ liền không nổi, cảm thấy thế giới này thật bất công với Bính Đình.Nàng nghe tiếng bước chân khe khẽ, leo lên giường nàng, ôm lấy eo nàng.
Tô An biết đó là Bính Đình, mùi hương trên người nàng ấy rất nhẹ nhưng vừa đủ để nàng ngửi thấy.
Tay nàng ấy nho nhỏ ôm lấy eo nàng, dụi đầu vào lưng nàng ngủ.Có lẽ Bính Đình cũng không biết vì sao mình làm vậy, chỉ biết là mình rất cô đơn và cần người này, thực chất, có ai đứng trên đỉnh cao rồi lỡ chợt chân mà không thấy đau đớn, xót xa.
Nàng cũng thế, sau đêm nay, ngày mai sẽ thật kinh khủng với một người như nàng.Còn bản thân Tô An, nàng cũng không biết vì sao lại để im cho Bính Đình ôm, nàng chỉ biết im lặng giả vờ ngủ, giả vờ để không thấy, không biết nàng ấy buồn, để bản thân nàng cũng không buồn.
Chỉ hai tháng nữa nàng sẽ đi, nơi này chẳng có gì để lưu luyến cả.
Tô An hèn nhát tự nhủ như vậy.Ngày hôm sau, khách nhân mà Bính Đình phải tiếp nhiều hơn trước.
Trước đây mỗi ngày nàng chỉ tiếp một hoặc hai người, từ sau khi Triển Giang rời đi đợt đó thì mỗi ngày nàng tiếp trên dưới mười người.
Tô An ngồi đợi ở ngoài cửa mà tức giận, nóng nảy.
Nàng ước nàng có thể vào trong