Nghỉ ngơi vài ngày Tô An lại tiếp tục lên đường, lần này nàng không đi với Tuyết Y mà chỉ đi một mình, bởi lần trước đi về Tuyết Y gầy đi trông thấy.
Nàng nhìn mà đau lòng, lần này mặc cho Tuyết Y có nói thế nào nàng cũng không cho đi.Tô Huệ cũng khuyên Tuyết Y đừng đi, kết quả là chỉ Tô An với đoàn người của Phong thúc lên đường, lần này đi cùng nàng là thân tín của Phong thúc."Ta đi nhé, ở nhà giữ gìn sức khỏe biết không, cả hai người!" Tô An ngồi trên xe vẫy tay, còn mỉm cười thật tươi, Tô Huệ gật đầu trong khi đó Tuyết Y chỉ đứng một góc khoanh tay hờn dỗi."Tuyết Y, ngươi giận ta ta đi không về luôn đó!""Ngươi!" Tuyết Y nghe đến đó liền quay qua, nếu Tô An đi mãi không về thì nàng sẽ ra sao? Chắc hẳn nàng cũng không còn muốn sống nữa, chỉ nghĩ đến việc không được ở bên Tô An nữa đã khiến nàng buồn bực mấy bữa nay, nay lại thêm việc chọc ghẹo này.
Tuyết Y tháo chiếc giày thêu của mình ra ném vào xe của Tô An, "Ngươi dám không về? Dám không?""Ta không dám, haha, ta tịch thu chiếc giày này đó" Tô An lại cười, nụ cười tươi sáng đó làm Tuyết Y có muốn giận cũng không giận được nữa.
Nàng nhỏ giọng nói, "Đi đường cẩn thận..."Tô An trong lòng bịn rịn muốn chia tay thêm nửa ngày nữa nhưng Phong thúc ra hiệu cho đoàn người đi, nàng nói với theo, "Ngốc, ta đi rồi lại về thôi, chờ ta."Nói rồi sóng mũi cũng cay cay đỏ ửng, Tô An đóng rèm cửa lại để khỏi lưu luyến nơi này.
Một chuyến đi mấy tháng dài đằng đẵng, nàng thở dài, lưng nàng cũng sắp gãy ra làm đôi rồi.Lần này Tô An đi mang theo một số tiền lớn, nàng không những muốn bán ở thành Trường An, nàng còn muốn mở cửa hiệu ở Lạc Dương, Nam Kinh...!Lần này là buôn lớn nên nàng còn mượn bạc của Tố Tâm cô nương, gần một năm Tô Huệ mòn mỏi tìm kiếm cũng không thấy bóng dáng của Tố Tâm.Nàng muốn buôn lớn nhưng số vốn của nàng cộng với lãi của chuyến hàng trước vẫn chưa đủ, vậy nên lấy thêm một phần của Tố Tâm, biết là không đúng nhưng vẫn làm.
Vừa buôn bán nàng vừa tìm tung tích của nàng ấy, nhưng tìm kim đáy bể, tăm hơi cũng chẳng thấy đâu.Đi buôn hàng chuyến này nàng không ngồi xe nữa mà đi ngựa chung với mọi người, các huynh đệ đùa giỡn mãi cũng thân, dù có mệt mỏi như thế nào nàng vẫn cười thật tươi để khích lệ mọi người.
Là nữ nhi duy nhất trong đoàn nam nhân nhưng lại chẳng ngại ngùng gì cả, xưng huynh gọi đệ, tất cả đều là anh em.A Tính ném cho nàng một bầu nước nhỏ, Tô An chụp lấy, khách sáo nói "Cám ơn huynh." Nàng mở bầu nước ra tu ừng ực, cái lạnh buốt da cộng thêm nước lạnh làm nàng tê buốt."A...Lạnh chết ta!" Tô An ôm một bên má lại nhăn mặt, chiếc răng đụng phải nước lạnh lại giở trò phản đối.Mọi người cười xòa lên, chuyến đi cũng vui vẻ hơn vì có nữ nhân chuyên gây trò là nàng.Mọi người đẩy nhanh tốt độ để có thể về nhà sớm, Tô An ủ mình trong một chiếc áo choàng rộng dày thúc ngựa chạy theo mọi người.
Đôi má đỏ ửng vì gió, nàng thở ra từng ngụm từng ngụm khói.Đến được Phú Lang Sa nàng mới thở phào, lần này nàng mua thật nhiều, do mua số lượng lớn nên được bớt giá đi, kì kèo một lúc nàng cũng mua được giá mà nàng nghĩ sẽ có lời nhiều.
A Vinh thấy thế nên nói, "Nhìn ngươi vậy mà kì kèo hay nhỉ?""Ta ngày xưa là ăn mày, xem người ta kì kèo mãi cũng quen.
Ngươi không mua quà về tặng cho thê tử à?" Tô An chọn một chiếc vòng tay bằng bạc nho nhỏ, một chiếc lắc chân có chuông, vòng tay cho Tô Huệ, lắc chân cho Tuyết Y...!Nàng mỉm cười hài lòng trả tiền cho chủ quán.A Vinh đưa một gói nhỏ ra trước mặt Tô An, "Ta mua từ đời nào, đợi ngươi nhắc sao?" Rồi cười khinh bỉ, Tô An thúc khuỷu tay vào người A Vinh, "Cũng thương vợ nhỉ?"Vì là thân tín của Phong thúc, thân thiết nên bọn họ mới biết được nàng là nữ nhân.
Phong thúc từng nói với nàng, "Ngươi là nữ nhân, buôn bán sẽ gặp khó khăn...!Ngươi biết đấy, nếu biết ngươi là nữ nhân thì chèn ép ngươi cũng đơn giản thôi...!Trọng nam khinh nữ vẫn còn nặng lắm.""Vậy thúc không trọng nam khinh nữ sao?" Đôi mắt Tô An to tròn lấp lánh nhìn Phong thúc, Phong thúc phun một ngụm nước bọt xuống đất, "Ta phi, nam nữ gì cũng như nhau cả thôi.
Nhưng mà, Tô An, ta giữ thân phận nữ nhi của ngươi, đợi ngươi làm ăn ổn định, có chỗ đứng rồi hẳn cho người khác biết mình là nữ""Ta biết rồi thúc thúc, ta biết hậu quả sẽ tệ hại cỡ nào nếu một nhà ba người của ta đều là nữ nhân.
Cảm ơn thúc" Tô An ôm vai ông, cả hai người như cha con thân thiết, sau hơn một năm ăn uống vui đùa cùng nhau cả hai thật sự rất thân.
Tô An rất quý vị thúc thúc tính tình hào sảng này.Nàng cùng A Vinh đi về khách đi.ếm, trên đường đi nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ ở trên đường, vì không hiểu tiếng ở đây nên Tô An bước đi mà không hề nhìn lại.
Nhưng khi nghe nói tiếng giống nàng, bước chân nàng dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy người con gái tóc tai bù xù đang bị một đám người vây đánh.Tô An giật mình vì cô nương đó chỉ là tiểu nha đầu mới lớn trong khi những người đánh nàng ấy đều là nam nhân Phú Lang Sa cao to.
Nàng chạy lại cản ra, còn hét lên, "Các ngươi đánh nữ nhi như vậy không biết xấu hổ à?"Nàng cứ nói mặc cho không ai trong số họ nghe được, xong rồi nàng dắt tay người con gái kia đi cùng.
Tên bặm trợn đó chặn nàng lại rồi nói thứ ngôn ngữ mà nàng nghe chẳng hiểu, A Vinh đứng ra phiên dịch cho hai người."Hắn ta bảo cô nương này là người hầu của hắn, hắn đánh là chuyện của hắn, ngươi mau trả người đi" A Vinh nói lại với Tô An, nàng bảo, "Ngươi nói với hắn ta Nếu không đánh nàng ấy nữa ta mới trả ngườiA Vinh cũng nói lại, tên bặm trợn ấy thao thao bất tuyệt với A Vinh."Chẳng có người hầu nào dám đánh chủ