“Em không nói dối, thực sự là không nói dối. Anh Vũ, anh phải tin em!” Trở lại phòng thẩm vấn hỏi An An, trước những chất vấn của tôi, cô liên tục xua tay, lắc đầu.
“Tối hôm qua, cô thực sự không vào bên trong quán Tay Trái chứ? Nếu cô không nói thật với tôi, thì tôi chẳng có cách nào giúp được cô.” Tôi nhìn nghiêm túc vào mắt cô, bất giác cô tránh ánh mắt của tôi, rõ ràng là cô đã nói dối.
Do dự một lát, An An mới lên tiếng: “Xin lỗi anh Vũ, em đã nói dối anh. Tối hôm qua em có vào bên trong quán Tay Trái.”
“Cô vào trong đó, nhưng sao lại nói với chúng tôi là không vào?” Trăn Trăn đột nhiên đứng bật dậy trừng mắt với An An, khiến cho cô co người lại như con mèo nhỏ.
Tôi kéo Trăn Trăn ngồi xuống, nói với An An bằng giọng hòa dịu: “Vì cô quen với Glen, đúng không?” Cô sợ sệt gật đầu, rồi kể lại tình hình khi cô vào bên trong quán Tay Trái tối hôm qua:
“Sở dĩ em không dám vào trong, vì sợ bị Ninh Vũ Dị phát hiện ra, nhưng đứng ở bên ngoài chốc chốc lại bị một người lạ đi ngang qua bắt chuyện, có những kẻ say còn động tay động chân với em. Em sợ quá, bèn chạy vào trong, em vừa bước vào, tất cả những người trong đó đều nhìn em, khiến em sợ lập tức ngồi xuống một chỗ khuất mắt nhất.
Sau khi ngồi xuống, em đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy Ninh Vũ Dị đâu, em nghĩ có lẽ anh ta đã vào phòng riêng rồi. Em bèn gọi một tách cà phê và tiếp tục quan sát xung quanh, rồi phát hiện ra rằng, trừ em ra tất cả những người trong quán đều là nam giới, hơn nữa, bọn họ còn có những động tác rất thân mật với nhau. Lúc đó, em mới nhận ra rằng, đây là quán dành cho những người đồng tính, vì thế em rất sợ, rất muốn bỏ chạy khỏi đó, song bên ngoài thì lại có những người lạ cứ lân la bắt chuyện, em lại không dám đi. May mà bọn họ chỉ đưa tay chỉ trỏ về phía em một lúc, sau đó thì không ai chú ý đến em nữa.
Em ngồi khoảng gần mười phút thì thấy Ninh Vũ Dị và một người đàn ông đi từ bao nhà vệ sinh ra. Người đàn ông ấy có lẽ là Glen mà anh nghe nói đến, vì em thấy những người trong quán đều gọi anh ta như vậy. Nhưng trước đó, em chưa giờ biết rằng anh ta lại có cái tên tiếng Anh ấy... anh ta chính là anh rể em!
Khi nhìn thấy Ninh Vũ Dị và anh rể từ nhà vệ sinh bước ra, em sững người, anh rể em ôm anh ta và bước ra, hai người dính chặt vào nhau như một cặp song sinh, lại còn cứ hôn nhau nữa. Thường ngày anh rể cũng chưa bao giờ thân thiết như vậy với chị em. Sao anh ấy lại có thể có hành động như vậy với một người đàn ông khác...”
Nói đến đây, An An lại khóc, không nói tiếp được nữa. Tôi nghĩ, cô bé này hoàn toàn không muốn giấu chúng tôi điều gì, mà chỉ bởi cô ấy thấy chuyện này không liên quan tới vụ án, song nếu một khi để chị cô biết chuyện thì chắc chắn chị sẽ rất đau lòng. Hơn nữa, vốn dĩ tình cảm giữa hai vợ chồng chị cô đã không mấy mặn nồng, chuyện này có thể sẽ là nguồn cơn dẫn tới việc họ li hôn, vì thế cô mới giấu, thậm chí là giả lời khai, làm cho hoàn cảnh của mình càng trở nên bất lợi.
Bây giờ thì diễn biến của vụ án càng trở nên phức tạp, thì ra Tiêu Kiếm Phong là người yêu lưỡng tính, có mối quan hệ thân thiết với người chết, còn người chết thì lại tống tiền mẹ vợ anh ta, quan hệ của anh ta với vợ thì rất xấu. Những ẩn khuất của vụ án này quả là không ít.
Để làm rõ quan hệ phức tạp giữa những người có liên quan trong vụ án, tôi cần phải triệu Kỷ Tuyệt Dung và Tiêu Kiếm Phong đến hỏi chuyện. Kỷ Tuyệt Dung vì chuyện của con gái nên vẫn chờ đợi trong Sở Cảnh sát, vì thế tôi cho mời bà ta đến trước.
Bà ta không phải nghi phạm, còn tôi thì lại không muốn bà ấy quá căng thẳng, nên không đưa đến phòng thẩm vấn mà mời đến phòng làm việc của Tổ Điều tra. Vừa ngồi xuống, bà ấy đã luôn mồm nói rằng con gái bà không giết người, chúng tôi đã nghi oan cho con bà.
“Thưa bà, cá nhân tôi cũng không tin An An giết người, nhưng bây giờ, tất cả mọi chứng cứ đều rất bất lợi với cô ấy, vì thế, tôi mong bà nói thật tất cả những gì bà biết cho tôi nghe, nếu không, tôi chẳng có cách nào giúp An An thoát khỏi bị nghi ngờ.” Khó khăn lắm tôi mới tìm được cơ hội Kỷ Tuyệt Dung ngừng lời để nói vào một câu.
“Cậu muốn biết gì cứ hỏi, chỉ cần có thể giúp cho An An là được.” Bà ấy chộp lấy tay tôi như vớ được cọng rơm cứu sống, tôi nghĩ, nếu bây giờ mà có hỏi bà ấy về đời sống tình dục với chồng như thế nào, hẳn bà ấy cũng sẽ nói với tôi từng chi tiết một.
Tuy nhiên, khi tôi đưa ra câu hỏi đầu tiên, bà ấy đã tỏ ra do dự: “Bà có quen người chết không?”
Bà ấy im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Có, cậu ấy làm việc ở tòa soạn báo, trước đây tôi cũng đã gặp cậu ấy.”
“Tối hôm qua bà có gặp anh ta không?” Câu hỏi thứ hai dường như đã động đến thần kinh của bà ấy, bà ấy khẽ run lên, nhìn tôi một rồi lập tức tránh ánh mắt của tôi, một hồi lâu cũng không nói. Bà ấy không nói, tôi buộc phải ép bà ấy nói. Tôi nói với vẻ lấy làm tiếc: “Thật ra, hôm qua tôi đã nhìn thấy hai người ở quán cà phê Thượng Nhã, lúc đó hình như hai người đang tranh cãi điều gì đó...” Tôi không nói hết câu, muốn để tự bà ấy nói ra tình hình lúc đó vì dù sao thì những điều tôi nhìn thấy chỉ là bề ngoài mà thôi.
Bà ấy ngẩng đầu lên nhìn bốn xung quanh, rồi nói với tôi bằng giọng có phần căng thẳng: “Tôi có thể nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, nhưng chỉ muốn nói với một mình cậu thôi.” Nói rồi, bà đưa mắt nhìn tất cả những người khác trong phòng.
“Bà cứ yên tâm, vụ án này có liên quan đến sự việc có ma quỷ ở Tòa soạn Nhật Báo, nên mỗi một câu bà nói ra ở đây, ngoài mấy người chúng tôi ra, thì chỉ có rất ít lãnh đạo cao cấp mới biết. Nếu tin tức bị rò rỉ, thì chúng tôi còn bị phiền hà hơn bà nhiều.” Tôi tỏ vẻ của một cảnh sát chính trực đáng tin cậy.
Bà ấy lại do dự một lúc, cuối cùng thì quyết định kể về chuyện giữa mình với người chết:
“Tiểu Ninh mới tới làm việc tại tòa soạn ba, bốn tháng nay. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, tôi cứ có cảm giác cậu ta kì lạ thế nào ấy. Rõ ràng là đàn ông, nhưng cử chỉ, đi đứng thì cứ như con gái. Có điều cậu ta chỉ là một nhân viên của ông Lâm nhà tôi, nên chỉ cần tốt với các con tôi thì những chuyện khác của cậu ta tôi chẳng cần phải quan tâm làm gì. Hơn nữa, ngoài việc thỉnh thoảng gặp cậu ta trong những lần đến tòa soạn tìm chồng hoặc con, thì giữa tôi và cậu ta chẳng có quan hệ gì.
Thế rồi mấy ngày trước, đột nhiên cậu ta gọi điện cho tôi, nói là có việc muốn gặp tôi để nói, là chuyện có liên quan đến Y Y, rồi hẹn tôi đến quán cà phê tối hôm qua. Tôi không biết cậu ta muốn nói gì nên đã đến. Sau khi gặp tôi, cậu ta nói: “Tiêu Kiếm Phong không còn tình cảm gì với con gái của cô nữa, tốt nhất cô bảo con gái cô nhanh chóng li hôn đi, chứ đừng bám riết lấy anh ấy nữa.”
Tôi sững người, từ trước đến giờ Y Y chưa bao giờ nói với tôi rằng giữa nó với Kiếm Phong xảy ra chuyện gì. Mặc dù đúng là chúng nó thường xuyên cãi vã nhau, giữa vợ chồng thì giận nhau khi sớm, làm lành khi tối là chuyện thường, bát đũa cũng có lúc xô nữa là, nhưng chưa thể đến mức phải li hôn! Mà cứ cho là chúng nó muốn li hôn thì cũng có liên quan gì đến một người ngoài như cậu ta? Vì thế, tôi đã mắng cậu ta là điên, rồi định ra về.
Nhưng, đột nhiên cậu ta cất tiếng cười, rồi nói: “Cô đừng vội nóng, họ có li hôn hay không thì cô cứ hỏi thẳng con gái mình ấy. Cô cứ ngồi xuống đi, cháu có chuyện này muốn nói cho cô biết.
“Tôi không thèm nghe một kẻ điên khùng như cậu nói linh tinh đâu!” Mặc dù mồm nói như vậy, nhưng tôi vẫn ngồi xuống.
Cậu ta ném một tấm ảnh ra trước mắt tôi, tôi vừa nhìn một thì lập tức thấy như có sấm sét đánh bên tai. Trong ảnh có hai người đàn ông không mặc quần áo, một người là cậu ta, còn một người là Kiếm Phong, con rể tôi, họ đang làm chuyện ấy!
Tôi thực sự không thể nào tin nổi là Kiếm Phong lại có thể làm cái việc hạ lưu như vậy, nhưng bức ảnh trước mặt lại khiến tôi không thể không tin. Cậu ta dùng nó để ép tôi, nói rằng nếu Y Y không chịu li hôn, cậu ta sẽ in thêm ảnh và đưa cho tất cả những người quen với ông Lâm và Y Y, làm cho gia đình tôi mãi mãi không dám ngẩng mặt lên nữa.
Mấy hôm vừa rồi, tôi rất buồn phiền vì chuyện này, vừa không dám nói với ông nhà tôi, cũng không dám hỏi Y Y, đành nói với An An. Tất nhiên là tôi không nói hẳn chuyện đó cho nó biết mà chỉ hỏi nó rằng ảnh có thể làm giả được không. Nó bảo tôi rằng, có một thứ “PS”1 gì đó có thể sửa ảnh được, rất nhiều nữ minh tinh đã bị dính đòn từ trò này.
1. PS là phần mềm chỉnh sửa ảnh Photoshop
Tối hôm qua, Tiểu Ninh lại gọi điện cho tôi, hỏi tôi sao lại chưa bảo Y Y li hôn, có phải định để cậu ta công khai những bức ảnh đó ra hay không. Tôi nói, những bức ảnh đó là giả, được tạo ra từ PS. Cậu ta nói, ảnh được chụp bằng phim, không thể PS được, hơn nữa cậu ta còn có rất nhiều, nếu tôi không tin, cậu ta có thể đưa cho tôi xem. Vì thế, tôi lại hẹn gặp cậu ta ở quán cà phê lần nữa...
Nghe xong những lời kể của Kỷ Tuyết Dung, trong đầu tôi nảy sinh một câu hỏi: “Vì sao Ninh Vũ Dị lại cứ yêu cầu bà ấy thuyết phục Y Y li hôn? Với quan hệ giữa anh ta và Tiêu Kiếm Phong thì anh ta hoàn toàn có thể gọi điện cho đối phương, rồi bảo đối phương đích thân nói với mẹ vợ. Anh ta làm như vậy chỉ có thể là vì một lí do, đó là vì anh ta không muốn cho Tiêu Kiếm Phong biết chuyện này.”
Quan hệ yêu đương giữa những người đồng tính rất không ổn định, hợp hợp tan tan là chuyện rất đỗi bình thường, rất ít khi có thể kéo dài. Là một người
có xu hướng yêu đương lưỡng tính, có lẽ Tiêu Kiếm Phong chỉ muốn tìm khoái lạc trên thân xác Ninh Vũ Dị, còn về lâu dài chắc chắn anh ta sẽ chọn người bạn tình khác giới mà người đời có thể chấp nhận, nếu không thì anh ta đã chẳng kết hôn với Y Y.
Nếu căn cứ vào những điểm này tiếp tục suy đoán thì có thể được một giả thiết: Tiêu Kiếm Phong không muốn cho người khác biết xu hướng giới tính của mình, vì vậy anh ta lấy Y Y chỉ là để che giấu điều đó, nên dù có thường xuyên cãi nhau với Y Y thì anh ta cũng sẽ không tùy tiện li hôn. Còn Ninh Vũ Dị lại là một người tham vọng chiếm hữu quá lớn, anh ta không muốn chia sẻ người tình với Y Y, nên đã tìm mọi cách để ép Y Y li hôn với người tình của mình.
Tiếp tục lập luận theo như trên thì lại có được một giả thiết khác: Ninh Vũ Dị muốn độc chiếm người tình, thậm chí sẵn sàng công khai việc mình là người đồng tính. Trong khi ấy, Tiêu Kiếm Phong thì lại không muốn để cho mọi người biết mình là người đồng tính, mà muốn giữ kín bí mật này, cách tốt nhất là giết chết Ninh Vũ Dị, đồng thời hủy hết ảnh và phim.
Nếu những giả thiết trên được lập thành, thì sẽ có một kết luận Tiêu Kiếm Phong chính là hung thủ.
Nhưng, kết luận này dựa trên rất nhiều giả thiết, còn tôi tất nhiên không thể bắt người dựa theo những giả thiết của mình. Hơn nữa, vụ án này còn có rất nhiều điểm nghi vấn, chỉ riêng chuyện giải thích việc hung thủ đã thoát khỏi hiện trường như thế nào cũng đã là một vấn đề đau đầu rồi. Cửa phòng tối vẫn khóa trái cho đến khi bảo vệ tới nơi, lối duy nhất mà hung thủ có thể thoát khỏi hiện trường đó là đường ống điều hòa, nhưng đường ống chật hẹp ấy không đủ chỗ cho người chui qua. Trừ phi hung thủ là yêu ma có thể xuyên tường xuyên vách...
Có khả năng gây án như vậy thì chỉ có con ma cái xi măng, song dường như nó lại không có động cơ gây án. Tiêu Kiếm Phong tuy có động cơ gây án, thì lại không có khả năng gây án. Nếu phải chọn giữa hai khả năng này, tất nhiên là tôi chọn khả năng thứ hai, vì dù sao đó cũng là một người thật có thể nhìn thấy, sờ thấy, còn khả năng thứ nhất thì là con ma mà đến tận bây giờ vẫn không thể nào xác định được là tồn tại hay không.
Nhưng khi tôi nghỉ lại thật kĩ mỗi một chi tiết có liên quan đến Tiêu Kiếm Phong thì phát hiện ra khá nhiều điểm khả nghi. Trước hết, anh ta nói rằng nhìn thấy khuôn mặt của phụ nữ trên tường, nhưng cũng chỉ là một mình anh ta nhìn thấy, không có bất cứ ai làm chứng cho việc anh ta có nhìn thấy thật không. Hai là, với chiều cao của anh ta thì hoàn toàn có thể làm được việc buộc một đôi giày cỡ nhỏ dưới chân và để lại những dấu giày có khoảng cách bước chân rộng, hơn nữa cũng có khả năng ấn đầu người chết vào trong bồn rửa cho đến khi người ấy chết ngạt. Ba là, khi An An bị tạm giữ, vẻ bồn chồn bất an của anh ta không phải là vì lo cho An An mà là vì sợ mình sẽ bị bắt.
Dù suy nghĩ của tôi có bình thường hay không thì việc bắt anh ta đến để thẩm vấn cũng không sao, vì thế tôi lập tức cho triệu anh ta tới. Tôi chỉ thông báo cho một mình anh ta tới, nhưng Y Y lại cùng đến, qua đó có thể thấy quan hệ giữa vợ chồng họ hoàn toàn không phải là rất tệ, chí ít thì Y Y vẫn rất quan tâm đến chồng.
“Tôi muốn biết quan hệ giữa anh và Ninh Vũ Dị.” Tôi đưa ra câu hỏi một cách rất thẳng thắn với Tiêu Kiếm Phong. Đầu tiên thì anh ta ngây người ra, nhưng lập tức lấy lại trạng thái bình thường, tôi nghĩ hẳn anh ta đã biết trước rằng tôi sẽ hỏi như vậy.
Anh ta im lặng một lát, sau đó trả lời một cách qua loa: “Chúng tôi là đồng nghiệp.”
“Anh Tiêu, anh chối quanh với chúng tôi sẽ không có lợi cho anh đâu. Anh nên biết, chúng tôi không bao giờ cho mời anh tới đây để nói chuyện phiếm đâu.” Tôi nói bằng vẻ nghiêm nghị.
Anh ta lại im lặng một lúc, sau đó lên tiếng bằng giọng run run: “Các anh đều biết cả rồi à?”
Tôi dựng bàn tay trái lên lắc một: “Chúng tôi chỉ mới biết một phần, vì thế mới hỏi anh, có điều, chúng tôi đã biết cái chuyện mà anh rất không muốn cho người khác biết.” Thẩm vấn là một nghệ thuật, đối phương nôn nóng muốn biết chúng tôi đã biết những gì, nếu tôi nói rằng chưa biết gì hoặc biết hết tất cả rồi thì rất có thể anh ta sẽ không nói gì. Nếu tôi nói thẳng ra những điều tôi đã biết, thì anh ta trả lời lựa theo những gì có lợi cho mình. Vì thế, tôi nói mập mờ rằng chỉ mới biết một phần, nhưng lại nhấn mạnh một phần ấy là những bí mật quan trọng nhất đối với anh ta. Tôi dựng bàn tay trái lên, ngầm ý nói với anh ta rằng, tôi đã biết chuyện anh ta là người đồng tính.
Quả nhiên, kĩ xảo ấy của tôi đã phát huy tác dụng, anh ta đột nhiên rũ xuống, hai tay đưa lên vuốt mạnh lên mặt, cố gắng trấn tĩnh nói: “Các anh muốn biết gì thì cứ hỏi đi!”
“Chúng tôi sẽ hỏi theo trình tự, quan hệ giữa anh với Ninh Vũ Dị là như thế nào?” Tôi khẽ mỉm cười, nhìn chăm chăm vào mắt anh ta rồi bổ sung một câu: “Tôi hi vọng là anh sẽ trả lời thật thà, không phải là tôi không biết nên mới hỏi anh.”
Anh ta gật đầu rồi đáp: “Quan hệ giữa tôi với cậu ấy là quan hệ giữa hai người tình.”
“Anh Tiêu, tôi hi vọng anh có thể nói kĩ hơn một chút.” Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào mắt anh ta, khiến anh ta bất giác nhìn sang nơi khác để tránh.
Một hồi lâu sau, anh ta mới lại lên tiếng, kể về mối quan hệ mà người đời không thể chấp nhận giữa mình với người chết: “Thực ra, trước khi cậu ấy đến làm việc tại tòa soạn báo thì chúng tôi đã quen nhau rồi. Phạm vi đó không quá lớn, những người cùng “tay trái” trong thành phố phần lớn đều biết nhau. Khi ở cùng cậu ấy, tôi rất vui, có điều ham muốn chiếm hữu của cậu ấy quá lớn, không những không cho tôi qua lại với những “tay trái” khác, mà còn muốn ép tôi li hôn. Cậu ấy vào làm trong tòa soạn cũng là vì mục đích ấy.”
“Mặc dù tôi kết hôn đơn thuần là để che giấu mình là một “tay trái”, và quan hệ giữa tôi với Y Y cũng không hòa thuận lắm, nhưng nói đến chuyện li hôn thì tôi không thể làm nổi. Vì, tôi thực sự không muốn làm cho cha mẹ tôi đau lòng. Tôi là người từ nông thôn ra, được coi là niềm tự hào của cả gia đình, nếu bây giờ tôi li hôn thì không những không có hộ khẩu thành phố, mà Y Y còn có thể bảo bố cô ấy đóng hết cửa làm ăn của tôi trong làng báo chí. Tâm nguyện duy nhất suốt đời của cha mẹ tôi là được thấy tôi hơn người, nếu tôi không tồn tại được ở nơi này thì chắc họ sẽ rất đau lòng. Nếu lại để cho họ biết tôi còn là một gã “tay trái” thì tôi càng không còn mặt mũi nào để nhìn thấy họ nữa...” Anh ta nói trong những giọt nước mắt lăn xuống, những giọt nước mắt hiếm hoi của đàn ông.
“Vì thế, khi Ninh Vũ Dị ép anh li hôn bằng việc sẽ công khai quan hệ giữa hai người thì anh đã ra tay giết chết anh ta!” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói bằng giọng hết sức nghiêm khắc.
“Không phải, tôi không giết cậu ấy, tôi không giết người! Các anh đừng đổ oan cho tôi!” Anh ta bỗng nhiên trở nên vô cùng hoảng hốt.
“Vào khoảng 1 giờ đến 3 giờ đêm hôm qua, anh ở đâu?” Tôi hỏi bằng giọng nhấn mạnh.
“Tôi, tất nhiên là tôi ngủ ở nhà.” Tiêu Kiếm Phong càng tỏ ra hoảng loạn hơn, con người ta trong những tình huống như thế này thường rất dễ nói nhầm.
“Ai có thể chứng minh?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Y Y vợ tôi có thể chứng minh.”
“Thế sao? Nhưng Y Y nói, mấy hôm nay hai người ngủ riêng!” Tôi lớn tiếng với anh ta, nhưng thực ra Y Y không hề nói với tôi như vậy, chỉ là tôi đoán để dọa anh ta.
“Tối hôm qua tôi ngủ ở phòng khách, nhưng Y Y biết tôi ở nhà.” Hóa ra tôi đã đoán đúng.
“Vào lúc 0 giờ hôm qua anh mới rời khỏi quán Tay Trái, không lẽ Y Y chờ đến khi anh về mới bảo anh ngủ ở phòng khách?” Một lần nữa tôi lại tấn công anh ta.
“Thật ra là thế này, tối hôm qua tôi có uống chút rượu, khi về đến nhà thì Y Y đã ngủ rồi, nhưng khi tôi vào nhà đã làm cô ấy thức giấc, cô ấy đã đuổi tôi ra ngoài phòng khách ngủ.” Lần này thì anh ta cuống quít thật sự, nên mở miệng ra là như súng liên thanh, bắn cả nước bọt ra ngoài.
“Điều đó cũng chỉ cho thấy đêm qua anh có về nhà, nhưng không có ai làm chứng được rằng sau khi anh về nhà rồi thì có ra ngoài nữa hay không! Thậm chí là khi nào anh về thì Y Y cũng chưa chắc đã nói chính xác được!” Trước những lời chất vấn của tôi anh ta gần như không thể phản bác được, mà cứ há mồm trợn mắt nhìn tôi.
Động cơ gây án đã có, thời gian gây án thì chỉ cần đối chiếu với Y Y nữa là được, vấn đề duy nhất bây giờ là anh ta đã rời khỏi phòng tối như thế nào, chỉ cần giải quyết xong vấn đề này thì tôi có thể đặt dấu chấm hết cho vụ án này rồi.
Tuy nhiên, vào lúc mà tôi tưởng rằng mình đã phá xong vụ án ấy thì A Dương gọi điện cho tôi: “Đúng là chết tiệt, Tòa soạn Nhật Báo lại có người chết rồi, xem ra hung thủ cùng là một.”