Giáo viên thể dục thân hình cường tráng, giờ lại ngồi xổm ở một góc trên sân trường vô cùng ủy khuất thật sự phù hợp với thiết lập mà Chu Viên đã nói.
Chu Viên thả tay Miêu Miêu ra, sửa sang lại tóc cho bé, vừa rồi đi quá nhanh nên tóc mái trước trán có hơi rối, "Miêu Miêu có biết lát nữa nên nói cái gì với giáo viên thể dục không?"
Trong lòng Miêu Miêu cực kỳ áy náy, nhưng bé vẫn hơi thiếu kinh nghiệm nên không biết nói thế nào.
"Học theo mình nè." Chu Viên giả thành giọng của tiểu Miêu Miêu, "Thầy Quan, em xin lỗi vì đã hù dọa thầy."
Cậu vừa nói vừa lấy một túi thịt khô nhỏ bên trong túi áo ra, "Sau đó cậu đưa cái này cho thầy là thầy ấy sẽ biết về sau mình không còn đói bụng nữa, thầy sẽ tha thứ cho cậu."
Tiểu Miêu Miêu gật đầu, chạy từng bước nhỏ tới.
Giáo viên thể dục đang đưa lưng về bên này, ngồi xổm ở một góc trên sân trường. Tư thế này hoàn toàn giống hệt tư thế của Miêu Miêu trong lớp học vừa rồi.
Dưới sự cổ vũ của Chu Viên tiểu Miêu Miêu đi tới phía sau giáo viên thể dục, bóng lưng to con nhìn qua xác thật không dọa người làm tiểu Miêu Miêu có thêm dũng khí.
"Thầy Quan...." Miêu Miêu nhỏ giọng kêu.
Giáo viên thể dục tiếp tục đưa lưng về phía bé, không quay đầu lại, tiểu Miêu Miêu có chút sốt ruột, bé lấy dũng khí lại gần thêm một chút, sau đó cao giọng gọi, "Thầy Quan...."
"Hả?" Thầy Quan chép miệng quay đầu lại, buồn bã nhìn tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu vốn dĩ đến để xin lỗi. Nhưng bé quá khẩn trương, bên trong cái đầu nhỏ hiện giờ đang hỗn loạn, bé đưa tay ra, "Em cho...."
Thầy Quan nhận lấy, sau đó nhìn về phía tiểu Miêu Miêu, thầy rất cường tráng, chỉ khi ngồi xổm xuống như vậy mới cao bằng Miêu Miêu.
Thầy Quan nhỏ giọng nói, "Vậy em sẽ học tiết thể dục sao?"
Miêu Miêu gật đầu, lúc này bé mới cảm giác được thầy giáo sẽ không giống những người kia, bé không rõ vì sao lúc đó mình lại nhận lầm.
Bé ngồi xổm xuống, "Em sẽ học thể dục."
Thầy Quan giống như thở phào một hơi, mở thịt khô ra sau đó tách thành hai nửa, cho tiểu Miêu Miêu một nửa, "Mỗi người một nửa."
Miêu Miêu nhận lấy, bắt đầu ăn.
Giáo viên thể dục cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa buồn bã nói, "Thầy có phải rất dữ.... hay không? Cho nên em mới cảm thấy thầy muốn đánh em...."
Tiểu Miêu Miêu nghe được thầy đang buồn, nhỏ giọng nói, "Không có...."
Ngay cả một chút sức thuyết phục trong giọng nói cũng không có.
"Hiệu trưởng nói, thầy là một người lớn thì phải có uy tín của mình, nếu như giọng nói của thầy không lớn thì các bạn nhỏ sẽ không nghe được thầy đang nói gì...." Thầy Quan giơ tay, "Nếu không sẽ không có cơm ăn...."
Tiểu Miêu Miêu suy nghĩ, thì ra là như vậy, phòng học rất lớn, nếu như giáo viên nói chuyện nhỏ thì các bạn học đều không nghe được thầy cô đang nói gì.
Thầy Quan ngồi xổm bên cạnh, lấy ra loại khí tức nhóc đáng thương mình đã đánh mất từ năm năm tuổi trở về sau, mắt trông mong nhìn Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu cảm thấy thầy Quan thật sự không có chút dọa người nào, giọng nói lớn cũng không dọa người.
Chu Viên ngồi cách đó không xa, nhìn hai người đang ngồi xổm không biết đang nói chuyện gì. Nhưng mà tiểu Miêu Miêu thỉnh thoảng còn nói thêm vài câu, xem ra bé không sao rồi.
Đợi đến sau khi hai người nói chuyện phiếm xong, thời gian không sai biệt lắm cũng tới giờ tan học, trời mới biết đến cùng hai người đã nói chuyện gì mà lại lâu như vậy.
Sau khi tan học, giáo viên thể dục giao tiểu Miêu Miêu cho Chu Viên, những bạn học khác cũng vây quanh lại.
"Miêu Miêu, cậu không sao chứ?"
"Miêu Miêu, cậu không sao chứ?"
Chu Viên nắm tay Miêu Miêu, "Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta trở về phòng học đi."
Thế là liền biến thành một đám nhóc con cùng trở về phòng học.
Buổi chiều dì Hoa tới đón Miêu Miêu thì phát hiện lúc tiểu Miêu Miêu đi ra còn vẫy tay với bạn học nam bên cạnh, còn nói một câu với bạn học đó, "Chu Viên, hẹn gặp lại."
Dì Hoa ngây ngẩn cả người, thật sự giống như mỗi ngày đều có niềm vui bất ngờ.
Lúc đi ra dì Hoa nắm tay tiểu Miêu Miêu, bên cạnh tất nhiên