Trước khi mẹ của Tinh Tinh đến, Tinh Tinh đã nói cho bé nghe rất nhiều thứ, ví dụ như đôi mắt và ngoại hình của Tinh Tinh rất giống mẹ, ví dụ như mẹ của Tinh Tinh và Tinh Tinh đều mặc áo khoác và quần áo giống hệt nhau.
Miêu Miêu không hiểu vì sao Tinh Tinh nhỏ như vậy còn mẹ của bạn ấy thì lớn như thể, thì làm sao có thể mặc quần áo giống nhau được, cho đến khi mẹ của Tinh Tinh đến bé mới phát hiện thì ra quần áo không phải là lớn giống nhau.
Bé nhìn chằm chằm mẹ của Tinh Tinh như muốn tìm được đáp án của vấn đề nào đó.
Tinh Tinh đang có ý đồ để mẹ ở lại lâu thêm chút, cho Miêu Miêu quan sát đủ.
Trẻ con luôn tự cho là thủ đoạn của mình đặc biệt thông minh nhưng đã sớm bị người lớn nhìn ra không sót cái gì, mẹ Tinh Tinh nhanh chóng phát hiện hiện Tinh Tinh chỉ là giả vờ, lúc đau bụng ai lại còn cười híp mắt chứ.
Sau khi Tinh Tinh bị phát hiện lập tức ôm lấy eo mẹ, "Nhìn thấy mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, con lập tức hết đau rồi!" Trên phim truyền hình đều là dỗ người giống như vậy.
Mẹ Tinh Tinh dở khóc dở cười, nhưng mà không có việc gì thì tốt rồi, sau đó cô ẵm con gái bị phim truyền hình đầu độc lên, "Vậy được, chúng ta về nhà thôi."
Lúc mẹ Tinh Tinh nắm tay bé ra khỏi phòng học vẫn không quên nhắc nhở bé, "Không thể dọa mẹ như thế nữa có biết không? Con còn nhớ câu chuyện về con sói không?"
Tinh Tinh gật đầu, thật ra bé căn bản không nghe lọt vào tai, bé đắc ý làm một cái thủ thế cho Miêu Miêu, đây chính là thủ thế do bé tự sáng tạo ra.
Tinh Tinh đắc ý trong lòng vì đã giúp được bạn của mình, mặc dù bé cũng không biết vì sao Miêu Miêu lại muốn nhìn mẹ của người khác, nhưng bé cảm thấy rất vui vẻ.
Miêu Miêu thận trọng gật nhẹ một cái với Tinh Tinh, hai đứa bé phảng phất như vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng thần thánh.
Chu Viên bên cạnh cố nín cười.
"Miêu Miêu, người nhà của em tới rồi." Bên ngoài truyền đến giọng nói của giáo viên sinh hoạt.
Miêu Miêu lấy lại tinh thần, chậm rãi đeo cặp sách lên, quay đầu nhìn Chu Viên một chút, học những bạn học khác, nhỏ giọng nói ra mấy lời đã luyện tập rất nhiều lần trong lòng, "Chu Viên, ngày mai gặp nha."
Lúc đến cửa trường học, Miêu Miêu lại lần nữa học mấy bạn nhỏ trước mặt, chào giáo viên sinh hoạt, "Cô ơi, ngày mai gặp lại ạ."
Giáo viên sinh hoạt gật nhẹ, "Miêu Miêu mai gặp lại, nhưng ngày mai là thứ bảy, em ở nhà phải nghe lời người lớn nha."
Tiểu Miêu Miêu chớp mắt, hôm nay giáo viên cũng đã nói ngày mai được nghỉ, vừa rồi lúc bé nói chuyện với Chu Viên, quá khẩn trương nên quên mất chuyện này, lại nói với cậu ấy ngày mai gặp.
Miêu Miêu càng nghĩ càng cảm thấy không tốt lắm, bé dừng lại.
Dì Hoa ngồi xổm xuống, "Sao vậy Miêu Miêu?"
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Chúng ta có thể chờ một chút được không...."
Từ trước đến giờ Miêu Miêu sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì, có thể đột nhiên có ý nghĩ như vậy và đồng thời nguyện ý nói ra, theo dì Hoa đây đều là một loại tiến bộ rất lớn.
"Đương nhiên là được!" Dì Hoa vừa cười vừa nói.
Rất nhanh mẹ Chu Viên cùng Chu Viên song song đi tới, Chu Viên và mẹ của cậu ấy không nắm tay nhau giống với các bạn nhỏ khác. Mẹ Chu Viên có một mái tóc dài vàng óng, nhìn qua cực kỳ ôn nhu.
Chu Viên cũng nhìn thấy Miêu Miêu, bèn mở miệng hỏi, "Miêu Miêu đang chờ ai sao?"
Mẹ Chu Viên nghe được giọng điệu giống như dỗ bạn nhỏ của con trai nhà mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Miêu Miêu gật nhẹ, sau đó lấy dũng khí nói, "Chu Viên, thứ hai gặp lại."
Chu Viên nói, "Được, thứ hai gặp lại."
Dì Hoa tiếp tục đi khỏi trường học cùng Miêu Miêu, hôm nay chú Hoa lại trực.
Dì Hoa, "Hôm