Miêu Miêu cũng không biết Chu Viên bị hành động lén đưa hoa hồng của mình làm cho cảm động, bé căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Trước kia bé cũng không có hoa hồng, cả lớp chỉ có bé và Chu Viên là không có nhưng bây giờ bé đã có hoa hồng nên bé muốn chia cho Chu Viên.
Nếu Chu Viên có hoa hồng thì mẹ cậu ấy chắc chắn sẽ ký tên lên bài tập của cậu ấy.
Mạch não của Hoa Miêu Miêu rất đơn giản, có một lần khi về nhà nghe được mẹ Chu Viên oán trách cậu ấy không có hoa hồng, mà vào mỗi sáng sớm cậu đều tự mình làm bài tập sau đó lại tự mình ký tên.
Cho nên Miêu Miêu mới liên hệ hai chuyện này lại với nhau, cảm thấy nếu có được hoa hồng thì mẹ của Chu Viên khẳng định sẽ đối xử với cậu ấy tốt hơn.
Do tính cách của mình nên bé sẽ không yêu cầu người khác làm gì, nên mới tự mình cố gắng giúp Chu Viên ăn sạch cà rốt, sau đó lại đưa cho cậu hai bông hoa hồng.
Bởi vì ngày mai là thứ bảy nên hôm nay không cần phải vội làm bài tập về nhà, Miêu Miêu lúc này đang nhặt rau phụ mẹ Hoa trong phòng bếp.
Trong phòng khách bỗng vang lên tiếng điện thoại của mẹ Hoa. Lúc cầm lên cô mới phát hiện là điện thoại từ Wechat, là bạn cùng của Miêu Miêu gửi tới, chữ cái trên ảnh đại diện cho thấy thân phận vô cùng rõ ràng.
Mẹ Hoa kinh ngạc, "Chào bạn nhỏ."
"Chào dì, Miêu Miêu có ở đây không ạ?" Đứa trẻ bên kia nói.
Mẹ Hoa chợt nhận ra đây là bạn học Miêu Miêu tới tìm bé chơi, giống như bọn họ lúc còn nhỏ cũng thường xuyên chơi đùa với trẻ con cùng xóm, hiện tại không còn chuyện này nữa nhưng cũng may là Miêu Miêu còn có bạn trong trường.
Thế là cô kêu Miêu Miêu đang ở trong phòng bếp ra, "Miêu Miêu, bạn học tới tìm con chơi nè."
Hoa Miêu Miêu đi ra từ phòng bếp, đây là lần đầu tiên có người gọi cho bé, sẽ là ai đây?
Bé học theo dáng vẻ nghe điện thoại bình thường của mẹ Hoa, "Alo.... Xin chào...."
Chu Viên ở bên kia nghe được âm thanh ngọt ngào của bạn cùng bàn truyền đến.
Cậu cười khẽ một cái, "Cậu đoán xem mình là ai?"
Miêu Miêu ngồi trên ghế sa lon, học theo dáng vẻ của ba mẹ chăm chú nghe điện thoại, sau đó nói, "Chu Viên."
Trong nội tâm bé có chút kích động, nhỏ giọng hỏi, "Cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì vậy?"
Mẹ Hoa thấy bé nghiêm túc nghe, cô chỉ cảm thấy hai đứa trẻ nghiêm túc nói chuyện với nhau rất dễ thương. Cô không quấy rầy hai đứa trẻ, một mình đi vào phòng bếp tiếp tục làm đồ ăn.
Chu Viên nói, "Mình nhìn thấy hoa hồng rồi nên muốn gọi điện thoại cho cậu."
Miêu Miêu ồ một tiếng, thì ra là chuyện này, bé nghiêm túc hỏi, "Vậy mẹ cậu có khen cậu không?"
Chu Viên nói, "Có khen."
Sau khi nói đến đây cậu đột nhiên không biết nên nói tiếp cái gì, lúc cậu nhìn thấy hoa hồng chỉ muốn gọi điện thoại ngay cho Miêu Miêu, kết quả sau khi gọi lại phát hiện không biết nên nói cái gì.
Miêu Miêu vốn chính là một đứa trẻ không nói nhiều, Chu Viên không biết nói gì bé đương nhiên cũng không có lời muốn nói.
Lúc này Chu Viên bỗng tìm chủ đề, "Ngày mai là thứ bảy không phải đi học, cậu sẽ ra ngoài chơi sao?"
Miêu Miêu: "Ra ngoài chơi? Tớ không biết, cậu muốn ra ngoài chơi sao?"
Cuối tuần Chu Viên vốn phải đi học nhưng hiện tại cậu cảm thấy đi ra ngoài chơi cũng không tệ. Mẹ cậu hình như có nói cuối tuần sẽ đi tắm suối nước nóng. Cậu vốn cự tuyệt, bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy để Miêu Miêu đi chung cũng không tệ lắm.
"Mình đi tắm suối nước nóng, cậu có muốn đi không?" Chu Viên nói.
Miêu Miêu nhớ tới lúc học thể dục Tinh Tinh cũng có nói đến chuyện tắm suối nước nóng. Bé run rẩy, có chút sợ hãi nói, "Cả nhà cậu cũng đi sao?"
Chu Viên biết bé nhát gan, "Đến lúc đó mình sẽ giúp cậu."
Khuôn mặt nhỏ của Miêu Miêu nhăn lại, sau đó mới nói, "Vậy để