Tớ Muốn Làm Bạn Tốt Với Cậu

Con Gái Nhỏ


trước sau

Sau khi dì Hoa quyết định xong cơm tối ăn cái gì thì cúi đầu xuống hôn lên trán tiểu Miêu Miêu, "Bảo bối thật ngoan, nhanh như vậy đã giúp dì quyết định xong."

Sau đó cô cao hứng quay người vào bếp, tiểu Miêu Miêu sờ lên trán, trong lòng giống như được ăn mấy viên đường.

Mà lúc này chú Hoa đang đặt áo khoác của mình xuống một bên, sau đó đi đến thư phòng cầm cặp chuột Mickey của tiểu Miêu Miêu, vừa đi vừa nói, "Hôm nay giáo viên có giao bài tập về nhà không Miêu Miêu?"

Tiểu Miêu Miêu lấy lại tinh thần liền thấy bóng lưng cao lớn có tính áp bách của chú Hoa đang từng bước đi đến thư phòng, bé trở nên khẩn trương, tay cầm chặt góc áo, con mắt nhìn xuống dép lê của mình, chân bé đang mang dép lê thỏ nhỏ, hai mắt xinh xắn của thỏ nhỏ nhìn bé giống như cho bé không ít dũng khí, tiểu Miêu Miêu cố gắng để giọng nói của mình lớn hơn một chút, "Dạ có giao ạ."

Giáo viên còn nói phụ huynh phải giám sát hoàn thành, cuối cùng phụ huynh còn phải ký tên, ngày mai giáo viên sẽ kiểm tra.

Tiểu Miêu Miêu không dám nói nhiều với chú cao lớn có chút hung dữ kia.

Chú Hoa cũng không biết tiểu Miêu Miêu đang lo lắng cái gì, anh lấy sách giáo khoa trong cặp nhỏ ra, tất nhiên cũng nhìn thấy hai tờ bài thi, đây là bài tập về nhà hôm nay của tiểu Miêu Miêu.

Chú Hoa cũng không chú ý đến mấy thứ còn lại trong cặp, anh nhìn bài thi một chút, nói, "Hiện tại áp lực của học sinh tiểu học thật lớn."

Giọng nói của dì Hoa truyền ra trong phòng bếp, "Không sao, nếu không làm hết thì người lớn chúng ta làm, nghe nói có rất nhiều bài tập của học sinh tiểu học đều do người lớn trong nhà làm."

Tiểu Miêu Miêu nhớ đến lời của giáo viên, phải tự làm bài tập, không cho phép để phụ huynh làm.

Nhưng bé không thể không nói, bé cảm thấy lời của dì còn đúng hơn giáo viên.

Tiểu Miêu Miêu ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ, bắt đầu làm bài thi dưới sự giám sát của chú Hoa, điện thoại của chú Hoa bỗng nhiên vang lên, bé nghe thấy chú Hoa nói, "Được rồi, tôi lập tức tới ngay."

Anh nhìn dì Hoa ở phòng bếp đối diện nói, "Vợ ơi, anh phải đến bệnh viện."

Dì Hoa đã quen, chỉ nói, "Chờ làm cơm xong, em và Miêu Miêu sẽ đưa cơm cho anh."

"Đừng, em không biết lái xe đón xe cũng không tiện, anh tùy tiện đặt đồ ăn bên ngoài là được, khả năng buổi tối sẽ về hơi trễ, hai người đi ngủ trước đi." Sau khi chú Hoa nói với xong lại ngồi xổm xuống, "Miêu Miêu nhớ nhìn kĩ dì, không được để cô ấy kén ăn có được không?"

Tiểu Miêu Miêu thận trọng gật đầu.

Sau khi chú Hoa rời đi, trong nhà chỉ còn lại tiểu Miêu Miêu làm bài tập trong phòng khách cùng với tiếng chặt thịt truyền đến từ trong phòng bếp.

Giáo viên giao hai đề bài về nhà, tiểu Miêu Miêu xem mặt trước, sau khi làm xong mặt trước bé nghiêm túc nhìn mặt sau nhưng một cái cũng xem không hiểu.

Lúc này dì Hoa còn đang thái thịt trong phòng bếp, mùi cơm trong nồi cơm điện tỏa ra bên ngoài.

Tiểu Miêu Miêu đứng lên, đi tới cửa phòng bếp rồi ngừng lại, thấy được cây chổi cất trong một nơi hẻo lánh.

Bé di chuyển phương hướng, đi tới cầm cây chổi cao hơn mình một chút lên, sau đó bắt đầu nghiêm túc quét rác.

Sau khi dì Hoa làm xong nhân bánh, bỏ dầu nóng vào nồi, bên ngoài lại không có âm thanh gì, cô liền nhô đầu ra nhìn xem con gái nhỏ đang làm gì.

Từ khi có con gái, cô vẫn luôn nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ nhìn xem con gái nhỏ đang làm gì.

Sau đó liền thấy con gái nhỏ cầm cây chổi, chậm rãi bắt đầu quét rác từ bên kia, kỳ thật trong nhà cũng không bẩn, có người máy chuyên môn quét rác, nhưng bởi vì vừa có đứa nhỏ nên hai người đều có chút kích động, trong nhà mua rất nhiều đồ chơi trẻ con thích như Barbie, búp bê nhảy múa, búp bê gấu trúc, thú bông lớn, thậm chí còn còn có mấy cái xe đồ chơi, lại thêm đồ trang sức công chúa cho con gái, vòng tay sáng lấp lánh còn có ghép hình, xếp gỗ....

Tiểu Miêu Miêu không chơi mấy thứ này ngược lại

là hai người lớn còn thường xuyên cầm chơi, hai ngày nay vội vàng chuẩn bị chuyện khai giảng nên trong nhà có chút loạn.

Tiểu Miêu Miêu ngồi xuống nhặt mấy mảnh ghép hình trên thảm lên, sau đó đứng lên cất vào hộp, động tác của bé rất chậm nhưng lại làm rất chân thành.

Nhu nhuận đến mức tâm cũng muốn tan chảy.

Mà bên này dầu đã nóng lên nên dì Hoa cũng tranh thủ thời gian trở về xào rau.

Lúc cho đồ ăn vào nồi liền phát ra tiếng 'xèo', ngay sau đó mùi hương bay ra.

Tốc độ nấu ăn của dì Hoa rất nhanh, chỉ chốc lát là đã làm xong ba món ăn một món canh, sau đó chừa lại một ít canh đặt qua một bên để hâm lại, chú Hoa khả năng đến rạng sáng mới có thể trở về, đến lúc đó nếu đói bụng còn có thứ để ăn.

Sau đó cô bưng đồ ăn ra,

Tiểu Miêu Miêu lúc nào cũng chú ý đến, dì ăn rau xanh.... Dì lại ăn rau xanh.... Dì còn đang gắp rau xanh.

Lúc chú ở nhà đều sẽ nhắc dì đừng chỉ ăn rau xanh mà nên ăn thịt, ăn cơm vào.

Tiểu Miêu Miêu bới một muỗng cơm, có chút sốt ruột, tại sao dì không ăn thịt....

Bé không biết nên nói thế nào, dì là người lớn, nếu bé nói dì có thể không cao hứng hay không?

Lúc này dì Hoa lại gắp cải trắng.

Tiểu Miêu Miêu lúc nào cũng quan sát cô, thừa dịp lúc cô ăn cơm liền đẩy thịt viên trước mặt mình lên chỗ cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Dì Hoa nhìn thấy hành động này của con gái nhỏ, sau đó rất nhanh nhớ tới lời nói của chồng lúc rời đi.

Thế là cô gắp một viên thịt lên ăn, vừa ăn vừa nói, "Ăn ngon thật, dì suýt chút nữa quên ăn thịt."

Tiểu Miêu Miêu thấy cô ăn thịt, thở phào một hơi rồi lại bắt đầu ăn cơm của mình.

Dì Hoa rửa bát, lúc đi ra liền giúp tiểu Miêu Miêu làm bài tập ở nhà.

Thân thể tiểu Miêu Miêu căng chặt, sợ bị phát hiện bí mật trong cặp.

Trên thực tế dì Hoa cũng không chú ý tới chuyện này, dì Hoa cho tiểu Miêu Miêu thịt khô là để cho bé ăn, ngoài ra còn bởi vì trẻ con đều là chia sẻ đồ ăn để kết bạn, cho nên cô chỉ nói một chút như vậy, cũng không phải là nhiệm vụ.

Dì Hoa cầm bài thi lên, cả tờ bài thi nối liền nhau, nên chữ và hình ảnh cũng nối liền.

Ngữ văn thì bé đã biết đồ chữ, ghép vần còn toán học và anh văn lại không có làm, cuối cùng còn có một bài tổng kết ban ngày cũng chưa viết.

Tiểu Miêu Miêu khẩn trương chờ đợi.

Dì Hoa trước tiên lật nhìn hai tờ bài thi, trong lòng thở dài một hơi, may mà cô cũng biết làm, trước kia đồng nghiệp từng phàn nàn bài tập về nhà của trẻ con bây giờ quá khó.

Dì Hoa bắt đầu từ đề thứ hai, chậm rãi nói.

Mặc dù không khó nhưng lượng đề có chút lớn, lại thêm tiểu Miêu Miêu phản ứng có hơi chậm nên làm cũng rất chậm.

Bất tri bất giác đã qua hai giờ, hai mẹ con xem như đã làm xong hai tờ bài thi.

Tiểu Miêu Miêu đã vô cùng buồn ngủ, trên cơ bản đều là dì Hoa cầm bút, cầm bàn tay nhỏ của bé viết.

~~~~

Tác giả có lời muốn nói.

Chính tiểu Miêu Miêu cũng đang cố gắng, chỉ là bé cần một chút thời gian. Chu Viên là thiên tài nhỏ, trí thông mình và EQ rất cao, nên yên tâm đi, sẽ không bắt nạt tiểu Miêu Miêu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện