Tinh Tinh bối rối nhìn bé khóc, sau đó nhanh chóng đi tới, ấp úng nói, “Không sao…. Không sao…. Mình có cách.”
Hai mắt Miêu Miêu đẫm lệ nhìn bé, “Cách gì?”
Tinh Tinh lau nước mắt cho Miêu Miêu, “Buổi trưa sẽ nói cho cậu.”
Bởi vì Chu Viên không đến nên Miêu Miêu ngồi một mình một bàn, Tinh Tinh suy nghĩ xong liền dời ghế vào bên trong, sau đó chuyển ghế của Miêu Miêu ra hàng sau.
Thế là bàn phía trước thì trống mất hai ghế, còn chỗ của Tinh Tinh lại thành ba chỗ ngồi.
Tinh Tinh nắm tay Miêu Miêu, khí phách nói, “Mình có cách.”
Đặng Phong lại gần, “Cách…. Cách…. Gì?”
Tinh Tinh thần bí nói, “Buổi trưa mấy cậu sẽ biết.”
Buổi trưa ăn cơm xong là phải ngủ trưa, giáo viên sẽ tới trông coi mọi người, Miêu Miêu cũng dựa vào trên mặt bàn giống như Tinh Tinh.
Sau đó Tinh Tinh bỗng nhiên kéo tay Miêu Miêu, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi WC đi.”
Miêu Miêu chuẩn bị giơ tay kết quả lại bị Tinh Tinh kéo lại, sau đó bé cẩn thận ngồi xổm xuống, Miêu Miêu không hiểu vì sao bé lại làm như vậy, thế là cũng cẩn thận ngồi xổm xuống theo.
Đặng Phong ở đằng sau cũng cẩn thận ngồi xổm xuống giống vậy.
Tinh Tinh dẫn đầu ở phía trước, hai cánh tay chống trên mặt đất, sau đó chậm rãi bò ra ngoài.
Miêu Miêu học theo, cùng bò ra bên ngoài theo bé.
Lúc ra khỏi phòng học, Miêu Miêu chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh thì bị Tinh Tinh kéo đến bên cạnh một bồn hoa.
Tinh Tinh nói, “Miêu Miêu, chúng ta đến nhà Chu Viên tìm cậu ấy đi.”
Đặng Phong lập tức lắp bắp nói, “Cô giáo…. Sẽ không cho bọn mình…. Đi….”
Tinh Tinh nói, “Bọn mình tự đi, không nói với cô giáo. Dù sao cũng không ngủ trưa được, trước lúc bọn họ tỉnh dậy thì chúng ta quay lại là được.”
“Lúc trước ông mình bị bệnh rất nặng, sau đó liền đi đến một thế giới khác rồi chết, cũng không còn xuất hiện nữa.” Tinh Tinh nói.
Chữ chết này đối với trẻ con thật sự mà nói là quá nặng nề, nhất là Miêu Miêu, lúc bé nằm ở bệnh viện thì đã nghe từng nghe qua “Sao mày không đi chết đi!”, “Sớm biết là cái tai họa như thế thì lúc sinh ra nên nên té chết rồi!”.
Miêu Miêu mở to hai mắt.
Tinh Tinh nắm tay Miêu Miêu, “Đặng Phong, nếu cậu sợ thì không cần đi cùng bọn mình đâu. Mình đi cùng Miêu Miêu.”
Đặng Phong nói, “Mới…. Mới không sợ.”
Thế là ba bạn nhỏ nắm tay nhau chạy về phía cổng trường, nhưng hiện tại trường học đang bị cấm, cổng sắt của trường học đóng lại, căn bản không ra ngoài được.
Tinh Tinh mang theo Miêu Miêu cùng Đặng Phong ngồi xổm đằng sau bồn hoa nhìn cổng sắt, bình thường đều phải có ba mẹ tới đón thì mới có thể thả bọn họ ra ngoài.
Hiện tại nhất định sẽ không để bọn họ đi ra.
Lúc này, thợ điện của trường học đúng lúc xách một cái thang đặt ở một bên.
Hai mắt Tinh Tinh lập tức sáng lên.
Bé nhìn cái thang rồi lại nhìn bức tường đằng kia.
“Bọn mình ra ngoài từ bên kia đi.” Tinh Tinh nói.
“Miêu Miêu nhỏ giọng, “Tinh Tinh, mẹ tớ nói phải có người lớn nắm tay mới được….”
Tinh Tinh không chút để ý nói, “Vậy cậu cứ nắm tay mình, coi mình thành người lớn là được rồi.”
Miêu Miêu suy nghĩ, cảm thấy cũng được.
Tinh Tinh nhìn chằm chằm cái thang bên kia, đợi đến lúc chú thợ điện kia rời đi, Tinh Tinh liền kéo hai bạn nhỏ, “Bọn mình dời cái thang đó qua đây đi.”
Đặng Phong có còn chút kích động, gật nhẹ.
Thế là ba người chạy hùng hục tới, sau đó nhấc cái thang lên, cái thang có hơi nặng nên ba người nhấc rất chật vật, nhưng cũng may là nhấc lên được.
Sau khi nhấc lên, Tinh Tinh liền chỉ huy hai người đặt tại một góc xó xỉnh cạnh bức tường.
Bức tường bên này có bãi cỏ, nên thực tế là bọn họ đặt trên mặt cỏ.
Tinh Tinh nhìn cái thang một chút, sau đó bắt đầu trèo lên trên, “Bọn mình ra ngoài từ chỗ này.”
Tinh Tinh cực kỳ lợi hại, dùng cả tay chân nên rất nhanh liền bò lên được trên tường nhờ cái thang.
Đặng Phong cũng nhanh chóng trèo lên trên.
Miêu Miêu chưa từng bò qua cái thang nên bé có hơi sợ.
Tinh Tinh ngồi trên tường, “Miêu Miêu, cậu không muốn đi thăm Chu Viên một lần cuối sao?”
Miêu Miêu nghĩ đến Chu Viên liền nhanh chóng học theo dáng vẻ của Tinh Tinh bò lên, bắp chân của bé đều run rẩy.
Cũng may rất nhanh đã bò lên được, ba bạn nhỏ cùng ngồi trên tường, cho dù lá gan Tinh Tinh lớn nhất thì cũng không dám đứng trên tường.
Tinh Tinh nói với Đặng Phong, “Bọn mình kéo cái thang lên, sau đó thả xuống phía bên này.”
Bởi vì như vậy thì có thể thuận theo cái thang đi xuống từ bên kia.
Đặng Phong nghe theo Tinh Tinh chỉ huy, kéo cái thang lên.
Miêu Miêu ở bên cạnh nhìn, đây là lần đầu tiên bé đứng ở chỗ cao như vậy, chân run rẩy không dám động đậy, nhưng mà bé thật sự muốn gặp Chu Viên.
Tinh Tinh cùng Đặng Phong rất nhanh đã kéo cái thang lên, sau đó đặt ở phía bên này.
Bởi vì tất cả mọi người đã bò qua một lần nên mặc dù lúc trèo xuống có hơi khó khăn, nhưng lại nhanh hơn một chút so với hồi nãy.
Vậy nên ba bạn nhỏ rất nhanh đã đứng trên đường phố ngoài trường học.
Miêu Miêu nắm tay Tinh Tinh thật chặt, lúc bé ra ngoài, không phải mẹ nắm tay bé thì cũng là bà ngoại nắm tay của bé….
Đặng Phong hỏi, “Mình…. Bọn mình…. Bây giờ…. Phải…. Làm sao…. Đây….”
Tinh Tinh nói, “Mình đã nghĩ kỹ rồi, ngồi taxi đi.”
Tinh Tinh học theo dáng vẻ của mẹ bé đứng ở ven đường, bắt đầu vẫy gọi taxi.
Thật sự có xe taxi dừng lại, còn hỏi ba đứa trẻ, “Mấy bạn nhỏ muốn đi đâu đây?”
“Nhà Chu Viên ạ.” Tinh
Tinh nói.
Tài xế xe taxi nói, “Nhà Chu Viên ở đâu? Mẹ con không nói rõ ràng với bọn con sao?”
“Chính là nhà Chu Viên thôi.” Tinh Tinh nói lại lần nữa.
Tài xế xe taxi bật cười, “Con phải nói rõ địa chỉ cụ thể, nếu không chú thật sự không biết nhà cậu ấy ở đâu, bởi vì chú không biết Chu Viên.”
Tinh Tinh ồ lên một tiếng.
Tài xế xe taxi liền chạy đi.
Tinh Tinh quay đầu nhìn hai đồng bọn nhỏ khác, “Chú ấy không biết….”
Miêu Miêu cùng Tinh Tinh ngồi xổm ở ven đường, trên người bọn họ còn mặc đồng phục trường nên đứng ở ven đường như thế này rất dễ thấy.
Hơn nữa khuôn mặt trông cũng buồn rười rượi.
Bên cạnh chính là nhà ga, có rất nhiều người đứng ở chỗ này chờ xe buýt, cho nên lập tức chú ý đến ba bạn nhỏ này.
Có một cô gái trẻ tuổi ngồi xổm xuống, “Bạn nhỏ, mấy đứa muốn đi đâu vậy?”
Ba đứa trẻ mặc đồng phục, sáu bảy tuổi lại là độ tuổi tương đối lúng túng, chúng có thể ở một mình bên ngoài nhưng một mình quá giang xe thì vẫn có hơi nguy hiểm, ba đứa ở cùng một chỗ quá giang xe hình như lại tốt hơn.
Dù sao những người khác trong nhà ga chỉ cảm thấy vừa kì lạ lại cảm thấy vừa là chuyện đương nhiên.
“Bọn em muốn đi đến nhà Chu Viên, Chu Viên bị bệnh rất nghiêm trọng, phải chết…. Bọn em muốn đi gặp cậu ấy một lần cuối.” Tinh Tinh nói, lúc trước mẹ đúng là đã nói đi gặp ông một lần cuối.
Miêu Miêu đứng bên cạnh nghe được lời này, nước mắt chảy ra nhưng vẫn kìm nén không khóc.
Cô gái trẻ tuổi nghe nói như thế, lại nhìn thấy bé gái bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, dáng vẻ như muốn khóc, trái tim như bị níu chặt.
Tinh Tinh nói tiếp, “Nhưng mà bọn em không địa chỉ nhà cụ thể của cậu ấy.”
Cô gái trẻ tuổi suy nghĩ, “Vậy bọn em có số điện thoại của bạn ấy không?”
Ba bạn nhỏ đều lắc đầu.
Cô gái trẻ tuổi cảm thấy chuyện này có hơi rắc rối rồi, không có địa chỉ lại không biết số điện thoại.
Lúc này, chiếc xe buýt cô đang chờ đã tới.
Cô gái trẻ tuổi chỉ có thể lên xe, sau khi lên xe lại thấy ba đứa nhỏ ngồi xổm ở ven đường, cô nhíu mày, không để ý đến chuyện đã mua vé, bước từ trên xe xuống.
Ngồi xổm bên cạnh bọn họ, “Vậy ba mẹ của bọn em đâu? Họ biết không?”
Miêu Miêu bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bé nhớ lại một chút, nói, “Mình nhớ ra rồi, là trộm bánh bao số 222.”
Có lần, lúc mọi người cùng đến suối nước nóng đã nói địa chỉ của nhau.
Miêu Miêu nhớ kỹ cái này, bởi vì lúc mẹ nói thầm, bé vẫn đang nghĩ, trộm bánh bao…. Trộm bánh bao sao? Còn muốn trộm 222 cái?
Tinh Tinh cùng Đặng Phong cực kỳ vui vẻ, nhưng cô gái trẻ tuổi nhớ lại thử, xung quanh đây cũng không cố đương bánh bao.
Thế là cô lấy điện thoại ra tra thử, rất nhanh liền nhận ra là “Đường Bảo Tử.”
Số 222 đại lộ Bảo Tử, lần này dễ tìm rồi.
Cô gái trẻ tuổi nhìn ba bạn nhỏ, vẫn có hơi không yên lòng, cô gửi một tin nhắn kêu bạn trai tự đi xem phim một mình, sau đó cùng ba đứa trẻ lên xe taxi.
Miêu Miêu ngồi trên xe cảm thấy rất hồi hộp, bé vẫn đang suy nghĩ đến chuyện sẽ không còn được gặp lại mà Tinh Tinh nói.
Một bên khác, giáo viên trong trường đã phát hiện ba đứa trẻ đều không thấy.
Trong phòng học có camera nên chủ nhiệm lớp cùng thầy chủ nhiệm rất nhanh liền đến phòng giám sát, sau đó thì thấy mấy đứa bé bò từ trong phòng học ra ngoài, sau đó nữa thì nương theo cái thang bò ra ngoài tường.
Trường học có bảo vệ, nhưng không biết vì sao vận số của bọn trẻ lại tốt như vậy, hoàn toàn không bị nhìn thấy, mà bên phía phòng giám sát thì lúc ấy cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy một màn bọn trẻ ngồi trên đầu tường thì suýt nữa ngất đi.
Tập thể bảo vệ trường học còn có giáo viên đều xuất phát, hiện tại không có khả năng giấu diếm được ba mẹ bọn trẻ nên họ nhanh chóng gọi điện thoại hỏi ba mẹ của ba đứa nhỏ, hỏi xem có phải bọn trẻ đi tìm ba mẹ hay không, trên người bọn nhỏ có mang đồ vật nào có thể định vị không.
Mấy người lớn nhanh chóng chạy tới, bao gồm cả ba Hoa, cô Lý đương nhiên biết mẹ Hoa và ba Hoa đang đòi ly hôn, nhưng vấn đề là cô đang lo rằng Miêu Miêu cùng hai đứa kia đi đến chỗ của ba Hoa.
~~~~