Lúc ba Hoa đặt điện thoại xuống thì thấy còn có một tin nhắn chưa đọc do phía nhân viên bất động sản gửi tới.
Ba Hoa trả lời tin nhắn sau đó ngồi ở chỗ này một lúc.
Lúc trở về đã hơn hai giờ sáng, trước cửa nhà bọn họ đều là sơn màu đỏ, cảnh tượng này mang đến cho anh một cảm giác như quay về mấy năm trước.
Lúc đó cũng giống như vậy, gặp phải sự cố y tế* ác ý, đối phương quậy đến nhà bên này.
(*Bạo lực đối với bác sĩ và những người hành nghề y tế khác.)
Sau khi vào cửa, sắc mặt mẹ anh có chút không dễ nhìn, xem ra mấy ngày nay đều không ngủ ngon giấc được.
Ba Hoa nói, "Ý bên phía bệnh viện là bọn họ không giấu được muốn con tự mình giải quyết, con không định đưa tiền, bây giờ là xã hội pháp chế, con không tin bọn họ thật sự dám giết người."
Chị dâu ở phía sau dùng cùi chỏ chọc bà nội Hoa một cái, sau đó nói, "Em hai, nhưng mà bọn họ chặn đường ngày đêm như vậy bọn chị cũng không có cách nào sinh hoạt, vả lại bây giờ tiểu Quân mới bảy tuổi, lỡ như bọn họ không lấy được tiền nên ra tay với trẻ con thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không đâu." Ba Hoa bực bội nói.
"Tại sao không!" Giọng nói của chị dâu trở nên bén nhọn, "Chị thấy trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều trường hợp giống như vậy rồi! Giết hết cả nhà cũng có!"
Bà nội Hoa cẩn thận từng li từng nói, "Không phải vợ của con là nhà thiết kế gì đó, lương một năm là trăm vạn sao? Chắc chắn nó có tiền."
Ba Hoa đè lên huyệt thái dương, "Bọn con vốn không có dự định sinh con vậy nên không có tiền tiết kiệm, tiền lương của hai bọn con cũng sử dụng hết rồi."
Lúc chị dâu nghe nói như vậy thì vẻ mặt rất khó coi.
Ba Hoa ngẩng đầu, "Đúng rồi, mỗi năm con đều gửi không ít tiền cho nhà mình, mẹ...."
Bà nội Hoa nháy mắt bùng nổ, "Lời này của con là có ý gì? Là ai nuôi con đến khi tốt nghiệp đại học? Là ai nuôi lớn con như hôm nay? Cho chúng ta một chút tiền mà con còn nhớ rõ như vậy? Muốn lấy lại sao?"
Ba Hoa thở dài một hơi, "Vậy cứ như bây giờ đi."
Anh cũng không nghỉ ngơi ở chỗ này, rất nhanh đã đi khỏi, nhưng trong phút chốc lại không biết rốt cuộc nhiều năm như vậy bản thân có dự định gì?
Nhớ năm đó thi lên đại học, cảm thấy đời này của mình nhất định xán lạn, về sau cưới được người bản thân vẫn luôn thích rồi lại về sau nữa cuộc sống lại biến thành như này.
Anh bỗng nhiên ý thức được hình như cũng chỉ có ở khoảng thời gian kia anh mới là anh.
Mẹ Hoa nằm trên giường, y tá nằm giường bên cạnh đã ngủ nhưng cô vẫn không ngủ được, bắp chân có hơi đau nhức, hơn nữa.... Còn có rất nhiều chuyện phía sau.
Giải trình vấn đề còn có chuyện bên phía công ty.
Mà quan trọng hơn là phải làm sao nói chuyện này với Miêu Miêu, bà ngoại Miêu Miêu gửi tin nhắn nói là bé đã ngủ, nhưng mà nửa đêm tỉnh lại phát hiện cô vẫn chưa về nhà, hoặc là sáng sớm ngày mai vẫn chưa về thì phải giải thích thế nào đây?
Nói thật, mẹ Hoa sợ bé lo lắng, Miêu Miêu hay suy nghĩ nhiều, bây giờ vất vả mới hoạt bát vui vẻ được một chút nên không muốn để bé buồn bã.
Mẹ Hoa thật sự không có đoán sai, nửa đêm Miêu Miêu tỉnh giấc, mơ màng cảm giác được bên cạnh có người.
Là bà ngoại.
Miêu Miêu ngây người một lát, bé đang ngủ cùng bà ngoại.
Mẹ đâu?
Miêu Miêu nhảy từ trên giường xuống, dưới giường không có dép lê của bé.
Bà ngoại lau chân cho Miêu Miêu trực tiếp ôm vào.
Trong phòng có hơi tối, Miêu Miêu lục lọi mở cửa đi nhìn thử căn phòng cách vách, mẹ vẫn chưa về nhà.
Lúc trước ba cũng sẽ tăng ca, hơn nữa còn rất rất muộn....
Miêu Miêu bò lên giường của mình, vẫn chưa quay về chiếc giường của bà ngoại ở sát vách.
Bé đắp kín mền, ngủ ở chỗ này một lát vậy lúc mẹ về sẽ có ổ chăn ấm áp.
Trẻ con ngủ nhiều, lăn qua lăn lại chốc lát đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Rạng sáng ngày hôm sau, bà ngoại bị chuông điện thoại đánh thức, bắt mắt thì nghe thấy giọng nói của mẹ Hoa ở đầu bên kia, "Mẹ dậy chưa?"
Bà ngoại vừa trả lời, "Bây giờ đã dậy rồi." Vừa đưa tay sờ sờ bên cạnh.
Miêu Miêu đâu?
Bà ngoại giật mình, nhanh chóng ngồi dậy.
Rồi lập tức cúi đầu nhìn xuống đất, trên mặt đất cũng không có Miêu Miêu.
Bà ngoại bước xuống giường, nói với mẹ Hoa ở đầu bên kia, "Mẹ đi nấu cơm, lát nữa đưa Miêu Miêu đến trường học xong thì sẽ đến bệnh viện tìm con. Đừng lo lắng, mẹ có kinh nghiệm chăm trẻ mà."
"Con vốn rất lo lắng bây giờ thì càng lo lắng hơn." Mẹ Hoa ở đầu bên kia nói.
Mà bên này, bà ngoại nhanh chóng cúp điện thoại lo lắng tìm Miêu Miêu trong phòng.
Cũng may rất nhanh đã nhìn thấy Miêu Miêu đang co lại thành một nhúm trong căn phòng cách vách.
Bà ngoại suýt nữa bị hù chết, vừa rồi đã nghĩ đến Miêu Miêu không cẩn thận đi ra ngoài....
Lúc này Miêu Miêu cũng tỉnh lại, "Mẹ?"
"Là bà ngoại." Bà ngoại bước tới bế Miêu Miêu lên, "Tối qua mẹ có về một lát nhưng sáng hôm nay đã đi rồi, nói là công ty có chút việc."
Miêu Miêu có hơi không vui, khuôn mặt nhỏ của bé nhăn lại, mẹ lại tăng ca kiếm tiền rồi.
Bà ngoại ôm Miêu Miêu đi rửa mặt.
Miêu Miêu nhắm mắt lại rửa mặt, sau đó nói, "Vậy khi nào bọn họ tan học? Con có thể gọi điện thoại cho mẹ không?"
Miêu Miêu có đồng hồ điện thoại đeo tay, cô giáo cũng không tịch thu điện thoại của bé, còn đồng hồ đeo tay thì chỉ nói với bé lúc học ở trường không được phép gọi điện thoại.
Vậy nên Miêu Miêu nghĩ có lẽ tăng ca chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian tan học, giống như mỗi ngày bọn họ đều có thời gian tan học vậy.
Bà ngoại ngây người một lát, sau đó bỗng nhiên hiểu ra thời gian tan học này chính là thời gian nghỉ ngơi.
Bà ngoại thấy bé rất nhớ mẹ, thế là nói, "Bây giờ con cũng có thể gọi điện thoại."
Miêu Miêu có chút vui vẻ, thì ra bây giờ cũng có thể gọi điện thoại.
Vậy nên bé nhanh chóng gọi cho mẹ Hoa, bên trong đồng hồ điện thoại đeo tay của bé có số của mẹ Hoa.
Âm thanh tút tút tút vang lên, Miêu Miêu có hơi căng thẳng.
Sau đó thì nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói, "Miêu Miêu?"
"Mẹ!" Miêu Miêu nhanh chóng kêu.
"Ài mẹ ở đây. Có phải Miêu Miêu
nhớ mẹ không, mẹ cũng nhớ Miêu Miêu."
Cái mũi Miêu Miêu chua chua, nước mắt suýt nữa rơi xuống, nói, "Ừm, nhớ mẹ."
"Mẹ còn tăng ca thêm mấy ngày nữa rồi sẽ quay về, về sau sẽ không tăng ca nữa." Mẹ Hoa nói.
Mấy ngày nữa....
Rất rất lâu....
Tăng ca kiếm tiền.... Đều là vấn đề tiền bạc.
Miêu Miêu nhớ tới học phí Tinh Tinh nói.
Sau đó cảm thấy bản thân nghĩ ra một biện pháp rất tốt, "Mẹ, mẹ đừng làm thêm giờ nữa, về sau con không đi học, không đóng học phí, không ăn cơm của trường.... Mẹ quay về, con trồng rau bán.... Cải trắng hai tệ hai...."
Mẹ Hoa nghe xong cảm thấy vừa kinh ngạc, buồn cười vừa ê ẩm trong lòng.
Kinh ngạc vì đứa bé nhỏ như thế sao lại có nhiều suy nghĩ như vậy? Còn trồng rau bán. Giống hệt như bà cụ non.
Mẹ Hoa nói, "Mẹ đảm bảo chỉ tăng ca mấy ngày nữa thôi, mỗi ngày đề sẽ gọi cho con, con nhất định phải đi học nếu không lúc con bán đồ ăn, người khác cân hai cân rưỡi thì phải trả con bao nhiêu tiền?"
Miêu Miêu mơ màng, hai cân rưỡi, một cân hai tệ, hai cân rưỡi thì.... Bao nhiêu tiền đây?
"Con để Chu Chu tính." Miêu Miêu nói.
"Nhưng mà Chu Chu phải đi học, Chu Chu còn phải học đại học. Tinh Tinh và Đặng Phong cũng phải học đại học...."
Bên này mẹ Hoa đang nói chuyện cùng Miêu Miêu, bà ngoại nhân lúc này nhanh chóng đi làm điểm tâm.
Làm hai ly sữa đậu nành cùng đậu đỏ và táo đỏ, sau đó bưng tới đưa Miêu Miêu uống, "Miêu Miêu ăn điểm tâm đi, lát nữa bà ngoại đưa con đến trường học."
Miêu Miêu rất không muốn cúp điện thoại.
Lúc tới trường học Miêu Miêu nằm trên mặt bàn rầu rĩ không vui nhìn hạt giống, bây giờ bé rất hy vọng hạt giống cứ như vậy mà nảy mầm lớn lên, sau đó bé có thể đi bán đồ ăn.
Lúc Chu Viên tới, Miêu Miêu ngẩng đầu lên hỏi cậu, "Chu Chu, tớ hỏi cậu một vấn đề nha."
"Hả?" Chu Viên cất cặp sách vào trong hộc bàn, cảm thấy hôm nay Miêu Miêu cực kỳ không có sức lực.
Giống như một gốc cây mà tất cả lá cây đều rủ xuống.
"2 tệ 2 một cân cải trắng, nếu có người muốn mua hai cân rưỡi thì bọn họ phải trả cho tớ bao nhiêu tiền?" Vừa rồi Miêu Miêu vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, vậy nên lúc bé nói ra lại vô cùng trôi chảy.
"Năm tệ năm, sao vậy?" Chu Viên nói.
Hai tay Miêu Miêu nâng má, nhìn về phía Chu Viên, "Chu Chu, về sau tớ trồng rau cậu giúp tớ tính tiền được không?" Bởi vì bé đã hỏi Tinh Tinh nhưng Tinh Tinh vật lộn rất lâu cũng không tính ra được.
Chu Viên: "...." Vấn đề này nên trả lời thế nào đây.
Chu Viên nhịn không được nhớ tới mình đã từng nói một câu, ông trời cho cậu trí thông minh không phải để cậu dùng để học nhà trẻ với lớp một....
Chẳng là là để cậu đi bán đồ ăn kiếm tiền?
Miêu Miêu, "Đến lúc đó tớ sẽ chia một nửa tiền cho cậu."
Chu Viên cũng không bị dụ dỗ, nói, "Cậu đọc sách nhiều vào thì về sau sẽ tính được thôi."
Miêu Miêu thở dài một hơi giống như một người lớn bị gánh nặng sinh hoạt đè ép, ra dáng kêu một tiếng "ai.".
Sau đó nói tiếp, "Tớ không muốn đi học. Mẹ phải kiếm tiền nộp học phí cho tớ...."
Chu Viên: "...." Nhớ không lầm thì nhà bọn họ cũng không thiếu tiền mà. Tại sao Miêu Miêu lại có suy nghĩ gia đình thiếu tiền vậy.
Chu Viên nói, "Miêu Miêu, có phải trong nhà cậu lại xảy ra chuyện gì không?"
"Mẹ tớ phải đi làm việc." Miêu Miêu nói, "Tối qua mẹ tớ về nhà rất trễ, sáng sớm hôm nay đã đi mất, tớ cũng không thấy được mẹ...."
Cái mũi Miêu Miêu ê ẩm nói, "Nếu không đi học thì tốt rồi, nếu tớ có thể cùng mẹ tăng ca kiếm tiền thì tốt rồi...."
Chu Viên thấy trong mắt bé đã nổi lên anh nước thì vội vàng nói, "Nhưng mà công ty chỉ tuyển sinh viên, nếu cậu học được lên đại học thì vẫn có thể đi làm cùng mẹ."
Miêu Miêu ừ một tiếng, rầu rĩ không vui nằm trên bàn, "Đại học còn rất rất xa...."
Chu Viên rất muốn nói với bé nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì học kỳ sau bản thân có thể đi học đại học ngay.
Nhưng mà không hiểu sao thấy dáng vẻ bé nhớ mẹ của mình lại có hơi lo lắng một chuyện, đến lúc đó, nếu như mình không còn ở lớp này thì Miêu Miêu có còn nhớ cậu như vậy hay không?
Chờ chút, vấn đề này không phải là cái cậu cần nghĩ.
Lúc chủ nhiệm lớp cô Lý tới thì thấy Miêu Miêu đang nằm sấp trên bàn, dáng vẻ rầu rĩ không vui.
+
Cô Lý cũng đau lòng cho Miêu Miêu, sáng sớm hôm nay cô thấy có người nói trong group lớp chị Hoa xảy ra tai nạn giao thông, cô vẫn luôn không gọi điện thoại được.
Cô Lý đi tới, sờ lên đầu Miêu Miêu, "Miêu Miêu vẫn ổn chứ?"
Cái mũi Miêu Miêu chua xót, vẫn hơi nhớ mẹ, mẹ nói còn phải mấy ngày nữa mới không tăng ca, Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Miêu Miêu không ổn...."