Miêu Miêu càng nghĩ càng buồn, mỗi ngày mẹ đều nói bé ngoan, nói bé nghe lời, kết quả bé lại nói dối hơn nữa còn bị ba phát hiện.
Bây giờ bé hận không thể chạy vào trong phòng y tế trực tiếp tiêm cho mình một mũi, như vậy thì tốt rồi.
Buổi trưa ngay cả cơm cũng ăn không vô nữa, Chu Viên thấy bé có tâm sự, dáng vẻ nuốt không trôi thì thở dài một hơi, làm sao đây.
Cậu nhân lúc giáo viên quay qua chỗ khác nhanh chóng bỏ đồ ăn còn dư trong bát bé vào trong bát của mình.
Miêu Miêu quay đầu, Chu Viên đã từ từ bắt đầu ăn, Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Cảm ơn Chu Chu."
Chu Viên: "...."
Lúc giáo viên sinh hoạt rời khỏi phòng học, Miêu Miêu đi khỏi chỗ ngồi của mình sau đó nắm lấy tay Tinh Tinh ngồi sau, "Tinh Tinh, tớ muốn đi tiêm vắc xin...."
Lúc bé nói ra lời này, cái mũi ê ẩm, có hơi buồn bã.
Tinh Tinh ngây người một lát, "Lá gan của cậu quá nhỏ, sẽ không bị phát hiện đâu, nếu như bị phát hiện thì cậu cứ nói cậu là trẻ con nên cũng không hiểu rõ triệu chứng bị cảm là cái gì. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
Chu Viên ngồi bên cạnh: "...." Vì sao không gọi mình đi cùng vậy?
Theo Miêu Miêu, Tinh Tinh cũng chưa có tiêm vắc xin nên hai người bọn họ có thể cùng đi.
Miêu Miêu không biết nên nói cái gì, Tinh Tinh không chịu đi, vậy thì.... Bé tự đi một mình.
Miêu Miêu đi về phía cửa, Tinh Tinh ngồi tại chỗ một lúc sau đó vẫn không ngăn nổi nghĩa khí trong lòng mà đứng lên đuổi theo.
"Miêu Miêu, chờ mình một chút!"
Miêu Miêu nhìn thấy Tinh Tinh cũng ra thì vui vẻ trong lòng, tâm tình khó chịu bởi vì lời nói dối lúc đầu kia bây giờ đã khá hơn nhiều, bởi vì bé muốn sửa chữa lời nói dối này.
Hai bạn nhỏ nắm tay chạy về phía phòng y tế, sau đó thì thấy ba Hoa đúng lúc từ bên ngoài trở về.
Ba Hoa kêu một tiếng Miêu Miêu, "Miêu Miêu."
Miêu Miêu dạ một tiếng rồi cùng Tinh Tinh đứng lại, ba Hoa cũng từng đi đón Miêu Miêu vậy nên Tinh Tinh cũng biết anh.
Tinh Tinh vô cùng kinh ngạc, "Ba Miêu Miêu là bác sĩ của trường học bọn mình sao?"
Ba Hoa gật đầu, vừa nói vừa đẩy cửa phòng y tế ra, "Đúng vậy đó, hai đứa vào đi."
Từ đầu đến cuối Miêu Miêu đều cúi đầu, trong lòng suy nghĩ nên nói cái gì.
Mà Tinh Tinh lại bình tĩnh hơn nhiều, bé vốn chính là một đứa trẻ hướng ngoại hoạt bát, Tinh Tinh rất vui vẻ ngồi lên ghế một cách gương mẫu, "Là ba của Miêu Miêu, nói như vậy chúng ta cũng coi như là người quen."
"Vậy nên?" Ba Hoa cười nhìn bạn nhỏ của con gái mình, đại khái hiểu được tính cách bây giờ của Miêu Miêu thay đổi nhiều như vậy chắc chắn cũng có quan hệ với bạn nhỏ này.
"Dựa trên mối quan hệ rất tốt của con với con gái chú thì chúng ta có thể thương lượng một chút, lần tiêm vắc xin này coi như con đã tiêm rồi được không chú?"
"Con tên Tinh Tinh đúng không, chú nghe cô giáo nói con cảm mạo nóng sốt rất nghiêm trọng, chúng ta tiêm hai mũi thuốc hạ sốt được không, dựa trên quan hệ rất tốt của con và con gái chú, chú không lấy tiền." Ba Hoa vừa cười vừa nói.
Khuôn mặt nhỏ của Tinh Tinh lập tức tái nhợt, "...."
Miêu Miêu rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, bé không khóc mà suy nghĩ rất nhiều lần trong lòng, nhưng nhìn thấy ba vẫn có hơi hồi hộp, bé lại cúi đầu nhỏ giọng nói, "Ba ơi, con không có bị cảm.... Con có thể tiêm vắc xin không?"
Ba Hoa gật đầu nói, "Đương nhiên có thể, nhưng hôm nay cô giáo nói sai sao."
Giọng nói Miêu Miêu càng nhỏ hơn, bởi vì cô giáo không có nói sai mà cô chỉ lặp lại lời của bé mà thôi, trong lòng Miêu Miêu cảm thấy nhất định phải nói ra, "Con.... Con, buổi sáng là con nói dối.... Là con nói với cô con bị cảm...."
Ba Hoa rất bất ngờ, vốn dĩ anh muốn bỏ qua chuyện này, thật ra anh cảm thấy trẻ con bởi vì sợ tiêm mà nói dối thì cũng không phải chuyện lớn gì.
Ba Hoa ngồi xổm xuống, "Là bởi vì sợ tiêm sao?"
Sau khi Miêu Miêu nói ra thì cảm thấy không còn khó như vậy nữa, ậm ừ.
"Ba tiêm không đau chút nào đâu, con đừng sợ."
Lúc ba Hoa đi vào thay quần áo Miêu Miêu mới nhìn Tinh Tinh bên cạnh, "Tinh Tinh, cậu có muốn tiêm vắc xin luôn không?"
Tinh Tinh suy nghĩ rồi nói, "Miêu Miêu, mình có thể tiêm vắc xin nhưng mà buổi chiều hôm nay hai chúng ta ngồi cùng bàn đi."
Miêu Miêu có hơi khó hiểu, "Tại sao vậy?"
"Mình không muốn nói chuyện với Đặng Phong."
Miêu Miêu nhìn bé, lúc trước Tinh Tinh cũng từng nói không muốn tiếp tục làm bạn với Đặng Phong, nhưng mà không được bao lâu đã tốt lại.
Tinh Tinh nói tiếp, "Cậu ấy mắng mình!"
Miêu Miêu cảm thấy tiêm vắc xin rất tốt, bởi vì có tiêm vắc xin thì chính là không có nói dối, mà quan trọng hơn chính là Miêu Miêu cảm thấy nếu như Tinh Tinh vẫn nói là mình bị cảm không chịu tiêm vắc xin, lỡ như ba tiêm hai mũi thuốc trị cảm mạo cho bé thì phải làm sao bây giờ?
Vậy nên Miêu Miêu rất cẩn thận quyết định, "Được, buổi chiều hôm nay bọn mình ngồi chung."
Tinh Tinh gật đầu, hướng bên trong kêu to, "Ba Miêu Miêu ơi cháu không có bị cảm, cháu cũng nói dối, cháu muốn tiêm vắc xin!"
Lúc hai bạn nhỏ quay về phòng học Chu Viên không còn ở chỗ ngồi của mình, hẳn là đã đi wc, Tinh Tinh nói với Đặng Phong, "Cậu đi ra để Miêu Miêu ngồi ở chỗ này của cậu."
"Mình.... Mình...." Đặng Phong mờ mịt, lắp bắp như muốn nói cái gì.
"Cậu mau cầm cặp của mình lên phía trước đi!" Tinh Tinh nói.
"Mình.... Mình.... Ghét...."
"Mình biết cậu còn ghét mình, mình rất tức giận đó!" Tinh Tinh thở mạnh, vỗ bàn, "Cậu mau cầm cặp đứng lên đi!"
Đặng Phong gấp đến mức mặt đỏ bừng, "Cậu.... Cậu.... Nghe...."
"Mình không nghe!" Tinh Tinh cầm cặp của Đặng Phong đặt trên bàn Miêu Miêu.
Miêu Miêu đã thu dọn xong tất cả mọi thứ của mình bỏ vào trong cặp.
Sau đó bé có hơi ngượng ngùng nhưng mà dù sao bé đã đồng ý với Tinh Tinh rồi, vậy nên nhỏ giọng nói, "Chỗ ngồi của tớ rất tốt, làm bạn cùng bàn với Chu Chu đấy." Miêu Miêu cảm thấy làm bạn cùng bàn với Chu Chu là chuyện tốt nhất.
Đặng Phong không nói tới cái này với Miêu Miêu mà cố chấp nói với Tinh Tinh, "Mình không.... Không phải.... Không phải.... Cố ý."
Tinh Tinh mặc kệ, "Dù sao mình chỉ muốn ngồi cùng bàn với Miêu Miêu."
Đặng Phong không cam tâm tình nguyện ngồi xuống vị trí phía trên Miêu Miêu.
Miêu Miêu ngồi chung với Tinh Tinh, Tinh Tinh còn đặc biệt xếp ghế hai người dán sát song song vào nhau.
Lúc Chu Viên quay về thì thấy một màn này, cậu ngây người một lát, tại sao lại đổi chỗ ngồi?
Chu Viên về tới chỗ ngồi của mình, quay đầu lại thì thấy hai bé gái chụm đầu gần lại, thỉnh thoảng còn kề tai nói nhỏ nhưng không biết nói cái gì.
Chu Viên: "...."
Nhưng thật ra là Tinh Tinh đang cùng Miêu Miêu lên án vì sao không muốn ngồi cùng bàn với Đặng Phong, thì ra là bởi vì chuyện Tinh Tinh nói dối bản thân bị cảm, Đặng Phong nói bé nói dối như vậy thì sau này cái mũi sẽ trở nên rất dài, hơn nữa còn biến thành một kẻ nói dối.
Dù sao Tinh Tinh cũng rất không vui.
Miêu Miêu còn nhỏ nên đối với loại chuyện này không có cách nào bình luận.
Mà lúc này giáo viên sinh hoạt đã đến, mọi người nên ngủ trưa.
Tinh Tinh ôm đầu nhỏ của Miêu Miêu ngủ trưa.
Chu Viên quay đầu lại thì thấy một màn này.
Hôm nay cậu mang theo điện thoại bèn lấy điện thoại ra, kiếm đến Wechat của chủ nhiệm lớp cô Lý.
Sau đó nhận ra hành động này của
bản thân vô cùng ngây thơ, bây giờ cậu đang chuẩn bị mách lẻo sao?
Giống như bạn nhỏ đi mách lẻo với cô giáo, "Cô ơi, Tinh Tinh lén lút để Miêu Miêu và Đặng Phong đổi chỗ ngồi!"
Chu Viên: "...." Bị tưởng tượng của mình làm cho chấn độn.
Nhanh chóng tắt Wechat đi.
Sau đó dựa vào mặt bàn đi ngủ, lúc cậu dựa trên mặt bàn ngủ thì thấy Đặng Phong bên cạnh đang khóc, khóc rất thảm thiết.
Chu Viên: "...." Bỗng nhiên cảm thấy hành động mách lẻo vừa rồi của bản thân không được coi là trẻ con, vị bên cạnh này đổi chỗ ngồi liền khóc nhè mới tính là trẻ con.
Chu Viên nhìn Tinh Tinh phía sau, rất rõ ràng là bé đã ngủ.
Thế là Chu Viên cầm sách chọc chọc bạn cùng bàn mới bên cạnh, nhỏ giọng nói với cậu, "Chờ lát nữa ngủ trưa xong cậu có thể khóc với người ngồi sau với cậu được không?"
Bây giờ khóc, mà người ta đã ngủ lại không thể nhìn thấy.
Đặng Phong thút thít nói, "Mình.... Mình.... Không khóc...."
Chu Viên: "...." Không không không, ông trời nhỏ, mình chỉ hi vọng ngủ trưa xong cậu khóc một chút, chí ít có thể đổi chỗ ngồi lại.
Rất rõ ràng mạch não của vị đại ca này quá thần kỳ nên đến cả một đứa trẻ như Đặng Phong cũng không thể hiểu được.
Chu Viên không còn cách nào khác, chỉ có thể ngủ trưa.
Ngủ trưa xong, Đặng Phong dường như đã điều tiết lại nên không khóc nữa, không chỉ không khóc mà hơn nữa còn nói chuyện với Chu Viên.
Miêu Miêu cùng Tinh Tinh ra ngoài rửa mặt.
Lúc quay về, Miêu Miêu vẫn nhịn không được nhìn Chu Viên một chút, bởi vì sau khi đổi chỗ ngồi Chu Chu không còn nói chuyện với bé.
Miêu Miêu về tới chỗ ngồi của mình còn Chu Viên ngồi xuống trước mặt bé, Miêu Miêu lất một viên kẹo từ trong cặp ra, là lúc ở phòng y tế ba cho bé.
Miêu Miêu do dự một chút, sau đó dùng tay chọc chọc lưng Chu Viên, "Chu Chu."
Chu Viên quay đầu lại, "Sao vậy?" Có phải không muốn ngồi cùng bàn với Tinh Tinh nữa hay không? Muốn đổi lại rồi?
Miêu Miêu đưa viên kẹo cho Chu Viên, "Chu Chu, cho cậu kẹo này."
Chu Viên: ".... Cậu không giải thích chuyện đổi chỗ ngồi một chút sao?" Hơn nữa cũng không thương lượng với cậu.
Miêu Miêu nhỏ giọng nói, "Tinh Tinh nói tớ đổi chỗ ngồi với Đặng Phong thì cậu ấy mới tiêm vắc xin."
Chu Viên: "...." Còn không bằng đừng giải thích.
Lúc trước Chu Viên vẫn cảm thấy mình là người bạn tốt nhất của Miêu Miêu, dù sao đến trường học ngày đầu tiên đã làm bạn cùng bàn với cậu, lúc đó ngay cả nói chuyện bé cũng không dám nói hơn nữa lúc đó Tinh Tinh còn gài Miêu Miêu một lần.
Chu Viên ngây ngẩn cả người, loại cảm giác này là thứ trước kia cậu chưa từng có, đây là cảm giác ghen tị tranh giành nhau của trẻ con sao?
Chu Viên có chút không thể tin được bản thân vậy mà lại có loại cảm giác không thể ổn định cảm xúc này.
Nhưng mà làm một đại ca, làm một dũng sĩ, sau khi xoắn xuýt ba giây thì mỉm cười nói với Tinh Tinh, "Tinh Tinh, vừa rồi lúc ngủ trưa Đặng Phong đã khóc suốt buổi."
Ánh mắt Tinh Tinh né tránh, sau đó nói, "Cậu ấy là quỷ thích khóc!"
Đặng Phong ngây người một lát, sau đó buông sách xuống, mặt ửng hồng con mắt cũng đỏ đỏ, rống to, "Là! Là! Mình.... Mình.... Sau này.... Sẽ...."
Phía sau có một nam sinh thật sự nhịn không được, bởi vì người này hung dữ như thế mà kết quả lại cà lăm nên ôm bụng cười đến mức nghiêng ngả, "...."
Tinh Tinh nổi giận lập tức đứng dậy xoay người, cầm sách đánh nam sinh kia.
Cũng may Miêu Miêu chạy nhanh đến, "Tinh Tinh, Tinh Tinh, không nên đánh nhau."
Người Miêu Miêu nhỏ nên sức lực cũng nhỏ, ngăn cản được lần thứ nhất nhưng cũng không ngăn cản được lần thứ hai.
Vào lúc đánh tới thì đã có bạn học kêu giáo viên đến.
Lúc cô giáo đi vào thì thấy một màn này.
Chu Viên đương nhiên là che chở cho Miêu Miêu không bị liên lụy, thế là Chu Viên, Miêu Miêu, Tinh Tinh còn có nam sinh kia đều bị gọi vào văn phòng.
"Là ai ném sách?" Cô giáo nghiêm mặt, cực kỳ nghiêm túc chất vấn.
"Em!" Tinh Tinh và Đặng Phong cùng đáp.
Lần đầu tiên Miêu Miêu nhìn thấy cô Lý bình thường cười hì hì có vẻ mặt này nên có hơi sợ hãi, bé lén lút nắm tay Chu Viên bên cạnh.
Chu Viên: "...."
Trẻ con xảy ra mâu thuẫn nhỏ, chủ nhiệm lớp có đầy đủ kinh nghiệm rất nhanh đã giải quyết xong chuyện này.
Lúc quay về, Chu Viên nắm tay Miêu Miêu sau đó nói với Tinh Tinh, "Đổi chỗ ngồi lại đi, nếu không chủ nhiệm lớp sẽ cảm thấy mấy cậu không tôn trọng cô ấy."
Bây giờ Tinh Tinh cũng không giận Đặng Phong nữa nên ậm ừ.
Thế là lúc quay lại phòng học, Chu Viên trực tiếp chuyền đồ dùng của Miêu Miêu về lại vị trí ban đầu của bé.
Miêu Miêu về lại chỗ ngồi của mình cũng cảm thấy rất vui vẻ, bé vẫn rất thích ngồi cùng bàn với Chu Chu, mặc dù Chu Chu không nói nhiều giống như Tinh Tinh.
Nhưng mà Miêu Miêu cảm thấy bé vẫn rất thích Chu Chu.
Vào học buổi chiều, tần suất Miêu Miêu trả lời câu hỏi đều rất nhiều.
Lúc Miêu Miêu tan học lại nhịn không được nói chuyện với Chu Viên, "Chu Chu, sau này bọn mình cứ làm bạn cùng bàn đi."
Chu Viên: "...." Là ai trước đó không thèm thương lượng trực tiếp đã dọn đi?
Nhưng mà đôi diện với đôi mắt to trong veo như nước, cậu đang chuẩn bị gật đầu thì nghĩ tới học kỳ sau khả năng là không học tiểu học nữa.
Chu Viên ngây người một lát, không nói chuyện.
Miêu Miêu vốn cũng không phải là muốn hứa hẹn, cũng không phải muốn có câu trả lời, bé chỉ là cảm thán một câu như vậy thôi, bé chỉ muốn thể hiện ý tứ của mình là mãi mãi làm bạn cùng bàn với Chu Chu.