Ba Hoa đặt hoa quả vừa mua qua một bên, ba Chu mẹ Chu cùng ba Hoa bắt đầu nói chuyện.
Miêu Miêu cầm hoa đưa cho Chu Chu.
Người bình thường đi bệnh viện đều sẽ mang một giỏ hoa quả cùng hoa tươi, lúc đầu chỉ mua hoa quả nhưng đúng lúc bên cạnh lại là một tiệm bán hoa tươi nên ba Hoa liền tới mua hoa để Miêu Miêu cầm.
Trong bệnh viện có mùi hương rất khó ngửi, lần trước tới đây có mẹ bên cạnh, tâm tư của bé đều đặt trên người mẹ vậy nên Miêu Miêu không có cảm giác gì, bây giờ mới cảm thấy rất không thoải mái.
Chu Viên nhịn không được lại ho tiếp, Miêu Miêu cởi giày bò lên giường bệnh sờ lưng cho cậu.
Sau đó nhỏ giọng hỏi cậu, "Có phải bởi vì mùi chỗ này không dễ ngửi nên cậu mới ho khan không?"
Miêu Miêu nghĩ đến mùi hương ở bệnh viện cũng hơi muốn ho khan.
Lúc đầu Chu Viên muốn nói đó là do bị cảm nhưng mà nghĩ đến phải giải thích vấn đề vì sao bị cảm lại muốn ho khan này, thế là dứt khoát gật đầu, là do ngửi thấy mùi hương của bệnh viện cho nên mới ho khan.
Chu Viên cũng biết hẳn là bởi vì đêm qua bản thân chịu gió lạnh, lại thêm sau nửa đêm không ngủ cho nên mới dẫn đến cảm mạo.
Đây là bởi vì sau nửa đêm hôm qua không có ngủ, bây giờ cậu đang ở trong trạng muốn ngủ mà không ngủ được nhưng lại vô cùng buồn ngủ.
Chu Viên không chịu thừa nhận trạng thái này của cậu bắt nguồn từ lúc nghe được mấy thứ trong lịch sử pháp lý kia.
Nếu như thừa nhận vậy không phải là đang thừa nhận bản thân chỉ là một đứa bé? Bị mấy thứ trong sách này hù dọa giống những đứa bé khác sao.
Miêu Miêu nghe thấy cậu nói là bởi vì ngửi được mùi hương khó ngửi trong bệnh viện nên mới ho khan, thế là vén tay áo mình lên để lộ một đoạn cánh tay, bây giờ trên tay bé xem như đã có chút thịt, vết sẹo vẫn còn nhưng mà Chu Viên làm bạn cùng bàn sớm đã quen với những thứ này.
Miêu Miêu đưa tay cho Chu Viên, "Thơm thơm."
Mỗi buổi sáng cùng buổi tối bé đều phải bôi cao sẹo, mùi hương của cao tẩy sẹo rất dễ chịu, là mùi trái cây, hôm nay là vị dâu tây.
Miêu Miêu thu tay về tự mình ngửi thử, cảm thấy mình rất thơm nên nói với Chu Viên, "Cậu ngửi thử đi, tớ có giống quả dâu nhỏ không?"
Bé vừa nói vừa đưa tay tới trước mũi Chu Viên lần nữa.
Mùi hương dâu tây dịu nhẹ, hoàn toàn chính xác là một quả dâu nhỏ.
Hai đứa bé nói chuyện, mấy người lớn cũng không tham gia mà để hai đứa tự nói chuyện.
Bên này, ba Hoa nhắc đến chuyện tìm nhà ở hôm qua.
Ba Chu nói, "Tiểu khu bọn tôi có một hộ hình như muốn bán nhà, cũng rất phù hợp với yêu cầu của anh. Nhưng mà chỉ là cách trường học một khoảng."
Mẹ Chu nhìn hai bạn nhỏ đang chụm đầu lại nói chuyện ở bên kia, nói, "Cái này không quan trọng, đến lúc đó hai nhà chúng ta bàn bạc một chút, lúc đưa đón trẻ con thì một nhà đi rước là được rồi, muốn sống trong tiểu khu cũng rất tốt nhưng mà vẫn nên đi nhìn thử một chút xem nhà kia có phù hợp với yêu cầu của hai người không."
Ba Hoa suy nghĩ, quả thực cũng xem như thuận tiện thế là nói được rồi xin số điện thoại của người đó, chuẩn bị đi qua xem thử.
Miêu Miêu bên này cũng đang nói chuyện đi tìm nhà ở hôm qua với Chu Chu, bởi vì đây là chuyện thú vị nhất trong suốt khoảng thời gian hai người không gặp mặt.
"Dì kia là người rất tốt, còn cho tớ kẹo ăn."
"Có hơi mệt chút."
"Nhà đầu tiên có một cái sân rất lớn, nhưng mà ba nói tầng lầu nhà bọn họ quá thấp nên có hơi ẩm ướt...."
Miêu Miêu nói, Chu Chu bên cạnh đã ngửi vị dâu tây mà ngủ thiếp đi.
Miêu Miêu sửng sốt một lát rồi không nói nữa, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc, bé vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói với Chu Viên đâu.
Miêu Miêu không đợi Chu Viên tỉnh lại đã phải đi, mẹ đang ở nhà đợi bé quay về ăn cơm.
Chu Viên nằm mơ thấy rất rất nhiều quả dâu, lần này không có gặp ác mộng.
Lúc tỉnh lại cậu phát hiện Miêu Miêu đã đi, mẹ Chu ngồi dậy, "Có phải chơi với những người cùng tuổi sẽ vui hơn không?"
Mọi người đều nói càng lớn lên càng cô đơn, câu nói này cũng không phải không có lý, con người càng lớn lên thì càng có nhiều thứ khiến bản thân quan tâm, chuyện cần phải gánh vác cũng càng nhiều, nên không còn đủ sức lực để xây dựng tình bạn giống như khi còn bé.
Huống chi bề ngoài Chu Viên vẫn chỉ là một đứa bé, trong một đám sinh viên chưa chắc có thể gặp được bạn tốt cùng chơi chung.
Chu Viên sửng sốt một chút, sau đó nói, "Con cảm thấy cuộc sống đại học cũng không tệ lắm."
Mẹ Chu nói, "Vậy nếu con thật sự lên đại học thì không thể chơi đùa cùng bạn nhỏ lúc nãy nữa, đến lúc đó cũng sẽ không có tiếng nói chung."
"Nói như mẹ bây giờ con đã có tiếng nói chung vậy." Chu Viên nói.
Mẹ Chu: "...." Vừa rồi hai cái đầu nhỏ lại gần như vậy không phải đang nói chuyện sao?
Miêu Miêu bên này đã nghe ba nói chuyện có thể ở cùng một tiểu khu với Chu Chu.
"Số 222 trộm bánh bao!" Miêu Miêu vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà Chu Viên.
Ba Hoa cũng nhớ tới chuyện lúc trước Miêu Miêu đúng là đã từng đi đến tiểu khu Chu Viên nên cảm thấy có thể quay về thương lượng cùng vợ một chút, nếu như điều kiện của bên kia phù hợp thì có thể dọn qua ở.
Mặc dù Miêu Miêu còn chưa đi xem nhà nhưng cũng rất vui vẻ, sáng hôm sau đã đi tới trường nói cho Chu Chu chuyện này.
"Chu Chu, sau này bọn mình ở chung một tiểu khu đó."
Chu Viên ừ một tiếng.
Miêu Miêu nói tiếp, "Đến lúc đó bọn mình có thể cùng đi nhảy múa."
Chu Viên: "...." Vốn bây giờ bọn họ cũng không cách nhau xa lắm, dù sao cũng đi học cùng một trường tiểu học, sau bữa ăn cậu sẽ có chút thời gian đi bộ đến bên này.
Miêu Miêu rất vui vẻ, bé vẫn luôn rất thích Chu Viên vậy nên có thể ở cùng một tiểu khu với Chu Viên, mỗi ngày cùng đi học, buổi chiều cùng nhau tan học về nhà chính là một chuyện rất vui.
Giống như Tinh Tinh cùng Đặng Phong, mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau đi học rồi cùng nhau về nhà.
Nhưng mà bây Tinh Tinh cùng Đặng Phong thường xuyên cãi nhau, còn Miêu Miêu không muốn cãi nhau với Chu Viên.
Quan hệ của bọn họ sẽ luôn luôn tốt.
Miêu Miêu thật sự rất vui, càng nghĩ càng thấy vui.
Nhưng mà bé cũng nhớ rõ chuyện Chu Chu bị bệnh, vậy nên còn đặc biệt cầm theo một bình nước nóng từ nhà tới cho Chu Chu uống, bởi vì cậu bị cảm vậy nên phải uống nhiều nước nóng.
Chu Chu nhìn bình nước có tai mèo màu hồng của Miêu Miêu rồi lại thấy được bé mong đợi nhìn mình, giống như bản thân uống bình nước nóng này là bệnh cảm sẽ tốt.
Nguyên nhân bởi vì bị cảm nên tới trường học cậu đã mang khẩu trang, Chu Viên thường xuyên mang khẩu trang cho nên tất cả mọi người đều đã quen.
Chu Viên tháo khẩu trang xuống, uống một ngụm nước nóng Miêu Miêu mang tới.
"Ba tớ nói cậu rất nhanh sẽ khá hơn." Miêu Miêu nói.
Trên thực tế cũng như vậy, ngày thứ hai bệnh cảm của Chu Viên đã tốt cũng không có gặp ác mộng, nhưng mà từ đầu đến cuối cậu đều không có nói chuyện này cho những người khác.
Cậu cũng phát hiện một vấn đề, đó chính là dâu tây đúng là một loại trái cây tốt.
Một bên khác ba Hoa đi xem căn nhà mà ba Chu đã nói, đúng là phù hợp với yêu cầu của anh, không chỉ như thế nó còn có một phòng tắm nắng cùng vườn treo, chủ nhà cũ nói có thể trồng rau và hoa trong đó.
Mà nguyên nhân chủ nhà bán nhà là bởi
vì con trai đến nơi khác làm ăn không tệ, muốn đưa hai người già này qua cùng nên mới bán căn nhà này.
Ba Hoa rất hài lòng về căn nhà này, sau khi thương lượng cùng mẹ Hoa liền quyết định mua lại.
Nhưng mà đủ loại giấy tờ còn có một vài công việc khác nên cần thời gian mới có thể chuyển tới.
Khi Miêu Miêu về nhà liền nghe thấy ba mẹ nói qua vài ngày nữa phải dọn nhà.
Hơn nữa còn đến tiểu khu kia của Chu Viên, nói cách khác sau này thật sự có thể đến cùng Chu Chu đến trường rồi cùng nhau nhau tan học về nhà.
Miêu Miêu phấn khích đến mức cơm tối cũng ăn hơn một bát, đến lúc đó còn có thể đến nhà Chu Chu làm bài tập! Rồi có thể để Chu Chu đến nhà bé chơi cùng.
Miêu Miêu gọi điện thoại cho Chu Viên chia sẻ tin tức tốt này, Chu Viên bên này thấy điện thoại hiển thị Miêu Miêu gọi đến nhưng không nghe máy.
Ba Chu cùng mẹ Chu cãi nhau bên ngoài, nguyên nhân là bởi vì mẹ Chu mở sách lịch sử pháp lý do Chu Viên mang về ra xem, vừa vặn lật đến ghi chép hình phạt trong lịch sử của Chu Viên.
Mẹ Chu bị dọa cho sợ hãi, đứa bé nhỏ như vậy lại nói những hình phạt này cho nó, cô làm sao có thể không tức giận!
Ba Chu cảm thấy tạm thời không học hình phạt trong lịch sử cũng được nhưng mà có thể học một chút luật dân sự hay luật thương mại.
Chu Viên mở miệng hỏi, "Vì sao con lại không thể học thứ mà con thích?"
Chu Viên cảm thấy tính tình của mình trong mấy năm gần đây rất tốt, thật sự rất tốt, hoàn toàn không giống mấy đứa bé không hiểu cảm xúc của ba mẹ khóc lóc đòi này đòi nọ kia.
Nhưng mà bây giờ cậu đã nếm được ngon ngọt của tri thức, cậu chắc chắn cuộc sống đó mới chính là thứ mình muốn, cậu thích cảm giác xa lạ kia, đi vào thế giới hoàn toàn mới để học tập những tri thức còn chưa hiểu rõ hoàn toàn.
Mà không phải dành thời gian học tiểu học giống như bây giờ, cả một đời chỉ dài như thế cậu không muốn lãng phí.
Mẹ Chu ngây người một lát rồi nhìn dáng vẻ cố chấp của cậu, có lẽ là cô sai rồi, Chu Chu không giống với cô.
Cô nuối tiếc vì không có tuổi thơ, không có bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn giống những đứa bé khác, có hồi ức tuổi thơ tuyệt đẹp.
Thế nhưng có lẽ Chu Chu sẽ không để ý những thứ này.
Chu Chu không nghe máy làm Miêu Miêu có hơi khó hiểu, tại sao lại không nhận điện thoại?
Nhưng mà Miêu Miêu suy nghĩ, không sao dù sao ngày mai vẫn còn gặp mặt.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau bé tới trường học đã thấy Chu Viên đang ngồi tại vị trí của mình.
"Chu Chu, Chu Chu, ba nói về sau bọn mình sẽ ở cùng một tiểu khu, bọn mình có thể cùng nhau đến trường rồi cùng nhau ra về!" Miêu Miêu phấn khích nói với Chu Viên.
Bây giờ bé đã hoàn toàn không còn giống với cô bé ban đầu.
Lúc đầu nhìn thấy bé, bé sẽ trốn sau lưng mẹ của mình không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Lúc chào hỏi cậu cũng không dám liếc mắt nhìn cậu, luôn luôn nhút nhát.
Bây giờ đã tràn đầy sức sống, cậu không thể nhớ được là bắt đầu thay đổi từ lúc nào.
Chu Viên cảm thấy có hơi đa cảm nhưng rất nhanh đã bị cậu ép xuống.
Chu Viên nói với Miêu Miêu, "Cuối tuần mình sẽ chuyển trường."
Miêu Miêu chớp chớp mắt, không biết có nghĩa là gì.
Chu Viên lặp lại lần nữa, lần này Miêu Miêu rốt cuộc cũng hiểu, bé suy nghĩ rồi nói, "Vậy sau này cậu sẽ không chơi cùng những đứa bé ngây thơ như bọn mình nữa đúng không?"
Miêu Miêu vẫn nhớ lúc trước Chu Viên nói cậu thông minh như vậy không phải đến học tiểu học.
Chu Viên nghe thấy Miêu Miêu nói như vậy, "Cậu không phải là đứa bé ngây thơ, cậu là đứa bé đáng yêu."
"Nhưng mà cậu không thích trẻ con." Miêu Miêu không phải oán trách, lúc nói câu này một chút cảm xúc tiêu cực bé cũng không có, vẻ mặt bé thể hiện mình đang nói sự thật.
Cái đầu nhỏ của Miêu Miêu suy nghĩ, sau đó vừa cười vừa nói, "Vậy như này đi, đợi tớ trưởng thành không còn trẻ con thì cậu chơi cùng tớ, bọn mình cùng đi học đại học."
Miêu Miêu vẫn không hiểu, bây giờ Chu Chu học đại học thì sau này sẽ không cần học nữa.
Chu Viên không biết nên nói cái gì nhưng mà cậu cảm thấy rất không thoải mái, loại cảm giác không thoải mái này rất giống lúc cậu bị cảm.
Nhưng mà không thoải mái do bệnh cảm có thể giải quyết nhờ uống thuốc, cảm giác không thoải mái này lại không thể.
Tinh Tinh rất nhanh cũng biết chuyện Chu Chu phải đi, thế là lúc tan học Tinh Tinh liền kéo Miêu Miêu cùng Đặng Phong ra ngoài phòng học thương lượng chuyện lớn.
Chu Viên bị yêu cầu không thể đi theo: "...." Đối với chuyện mấy đứa bé này thương lượng cậu cũng không cảm thấy hứng thú lắm, mặc dù chuyện này chắc chắn có liên quan đến cậu.
Chu Viên đoán không sai, đương nhiên là có liên quan.
Tinh Tinh ở bên ngoài nói, "Chu Chu phải đi, bọn mình vẫn nên tặng cho cậu ấy một món quà làm kỷ niệm."
Miêu Miêu gật đầu, "Vậy thì tặng cái gì?"
Tinh Tinh nói, "Cậu ấy không có món gì đặc biệt thích?"
"Không.... Không biết." Đặng Phong lắp bắp nói.
Miêu Miêu cũng không biết Chu Viên thích gì, nhưng Tinh Tinh vẫn muốn giao nhiệm vụ vĩ đại lại quang vinh này cho Miêu Miêu, muốn bé đi hỏi rõ Chu Viên thích quà gì bởi vì quan hệ của Miêu Miêu cùng Chu Viên rất tốt, hơn nữa còn không thể để cho Chu Viên biết bọn họ muốn mua quà cho cậu ấy, bởi vì nếu như để Chu Viên biết thì không còn ngạc nhiên.
Miêu Miêu: "...." Đầu óc có hơi quay tròn.
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng sợ, thật sự là điềm văn*.
(*Điềm văn = Điền văn = Chủng điền văn: Cốt truyện không có cao trào, nút thắt, chỉ xoay quanh cuộc sống hằng ngày của 2 nhân vật, bình thản, êm đềm.)