Tác giả: Tulip
Dịch bởi Hạ Lan Tâm Nhiên ~
1.
"Chia tay đi."
"Anh điên à?"
"Thật đấy."
"Lý do?"
"Cơm em nấu dở không ăn nổi."
"..."
2.
Tôi và Hứa Ức chia tay rồi, người đàn ông yêu chiều tôi gần 5 năm nay, bởi vì tôi nấu món cơm rang trứng cho anh mà quên bỏ muối, thế là đòi chia tay với tôi.
Đối với cái lý do chia tay này, tôi thật sự không thể nào chấp nhận được.
Tại sao á?
Đùa à, nếu như chấp nhận, chẳng phải là gián tiếp thừa nhận tôi nấu ăn dở à?
Thà chết chứ không thể chịu nhục.
Cho nên, tôi tin chắc là nhất định Hứa Ức có việc gì đó khó nói.
Ví dụ như thật ra anh nợ bọn cho vay nặng lãi 500 vạn, không muốn làm liên lụy đến tôi, cho nên mới nghĩ cách để tôi rời xa anh,...
Dù cho phải nghĩ nát cả óc thì tôi cũng phải làm rõ nguyên nhân thật sự trong chuyện này.
3.
Nhưng nghĩ nát cả óc rồi, tôi vẫn không nghĩ ra được tại sao Hứa Ức lại đòi chia tay.
Tôi cảm thấy chuyện này không thể trách tôi được, vì chân trước vừa cầu hôn, chân sau đã đòi chia tay, chuyện này dù là ai gặp phải cũng không thể nào hiểu cho nổi.
Đúng vậy, một ngày trước khi chia tay, Hứa Ức vừa cầu hôn tôi.
Pháo hoa, bóng bay, nhẫn kim cương, và cả anh ăn mặc thật chỉn chu, khung cảnh lúc cầu hôn mà anh từng hứa với tôi, giờ đây anh đã mang nó đến trước mặt tôi không thiếu một thứ gì.
"Bị em ăn hiếp 5 năm rồi, có một số thứ đã ăn sâu thành thói, bây giờ anh muốn hỏi em xem có đồng ý ăn hiếp anh cả đời này không?"
Hứa Ức ấy à, đúng là mắc bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng mà, ngay cả khi cầu hôn cũng nghiêm mặt, ngữ khí cứng ngắc, cứ giống như đang thẩm vấn phạm nhân ấy.
4.
Lần đầu tiên tôi và Hứa Ức gặp nhau là ở phòng thẩm vấn.
Anh thẩm vấn tôi.
"Chú cảnh sát ơi! Ví tiền thật sự không phải do tôi lấy đâu! Tôi bị oan mà!"
Lần đầu tiên trong đời phải vào đồn cảnh sát, tôi hoảng loạn vô cùng, nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, chỉ sợ anh cảnh sát trẻ ngũ quan đoan chính, tướng mạo thanh tú, chỉ là vẻ mặt có hơi dọa người ở đối diện không tin tôi.
"Là người đàn ông mặc áo đen ấy! Là hắn trộm ví tiền của chị gái kia, sau đó nhét vào trong túi của tôi! Tôi vô tội! Tôi vô tội mà!"
Tôi nước mắt lã chã, giơ tay tóm lấy ống tay áo của người đối diện, cố gắng dành được chút đồng cảm.
"Mọi chuyện chúng tôi đã nắm được rồi, cô ký vào đây là có thể đi rồi."
Anh cảnh sát vẻ mặt ghét bỏ kéo ống tay áo mình ra khỏi tay tôi, chỉ vào tờ ghi chép vừa viết xong.
"Tôi không sao nữa rồi?" Tôi không dám tin, kinh hỉ hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Anh cảnh sát cúi đầu sắp xếp lại giấy tờ, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
"Vậy... Xin hỏi... Anh có thể cho tôi mượn 2 tệ được không, tôi muốn ngồi xe bus về nhà." Đầu năm nay xe bus chỉ nhận tiền mặt, tôi cũng bí quá hóa liều mới đành vậy.
"Không thể." Anh cảnh sát cứng rắn nói.
"Vì sao?" Không phải nói cảnh sát là đầy