*Pặc*
Một xấp giấy được đặt trên bàn, trong đó đều ghi rõ số khoản nợ và vay lãi suất cao.
"TÔI MUỐN HỎI ÔNG CHUYỆN NÀY LÀ THẾ NÀO? TẠI SAO LẠI GÁN CON VÀO CHỖ NỢ NÀY CHỨ!" - Hajin 10 tuổi bực tức, nói chuyện không kính ngữ với cha mẹ.
*Chát*
"Mày im đi! Mày không có đủ tư cách để nói chuyện này với tao!" - Junhuyk tát mạnh đứa con sau đó khinh bỉ nói.
"Mày chỉ là phế thải, chẳng ra thể thống gì mà đòi lên tiếng ở đây cả." - Okja đứng phụ họa với chồng mình.
"Nhưng dẫu vậy, đừng gán tên con vào chỗ nợ này.
TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÔNG CỤ LAO ĐỘNG CỦA MẤY NGƯỜI!"
Hajin từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đối xử tốt cả, nên từ 7 tuổi cậu phải bắt đầu kiếm việc làm để mưu sinh.
Cũng từ đó, bố mẹ dần bỏ công việc của mình và lấy tiền của cậu để ăn chơi thỏa thích.
"Phế thải vẫn là phế thải.
Mày ra ngoài đó để xem thử có ai chịu giúp đỡ mày một tay không?" - Okja nói mỉa mai.
Đối với đứa con này, bà không những cảm thấy vui vẻ gì, mà còn ghét bỏ đến tận xương tủy.
Đứa nghiệt chủng thế này, ai đâu rảnh hơi để quan tâm làm gì cho mệt lòng.
"......." - Hajin không nói gì, bỏ mặc lên phòng.
Một lúc sau, bố mẹ cậu ra ngoài với số tiền đã vay dưới tên cậu để ăn chơi, Hajin thấy vậy liền chẳng nói gì, trực tiếp kéo vali của mình, rời khỏi căn nhà bi thương này và cắt đứt mọi quan hệ tình thân với hai người họ.
"Đừng nên tìm tôi làm gì nữa.
Vì tôi chỉ là nghiệt chủng......"
- --------------------------
3/6/2074, thời đại Năng lực.
"Sắp tới kì thi đầu vào rồi, không biết dạo này năng lực của mình có ổn định không nhỉ?"
Hajin hiện tại đã trở thành một thanh niên, đang đứng trước trường Năng lực Cube.
Ở thời đại này, hiện tượng quái vật, zombie và các dị tượng khác đã là chuyện thường niên.
Những người được danh hiệu Anh Hùng dựa theo năng lực vốn có của mình đã bảo vệ thành công thành phố, cũng từ đó gia tài của họ đều liên quan phần lớn về công việc ủy thác.
Ngôi trường này chính là bước đệm cho những vị anh hùng đời sau kế thừa ý chí của họ, cũng như rèn giũa tinh thần bất khuất.
Nhưng để vào đấy, số tiền phải chi ra không hề nhỏ, chỉ một phần thôi cũng phải gần 10 năm mới có thể nộp được 1 phần.
Nếu trong thời hạn không thể nộp ngay các khoản khác, việc trực xuất đối với người bình thường là quá quen thuộc.
"Làm thêm quần quật, không tiêu xài bấy lâu này, cuối cùng........"
"Mày nghe gì chưa, hôm nay có thêm người bình thường tham gia kì thi nữa đấy cơ."
"Kiến thức ở đây khó lắm.
Trắc nghiệm còn chưa qua nổi, huống gì thực chiến ngay khảo sát nữa."
"Chưa gì tao đã thấy tỉ lệ người ra đi hơi cao so với năm ngoái rồi."
"Thật luôn đấy.
Mà nếu không nộp đủ tiền học phí thì cũng chỉ thành cát bụi thôi."
Hai người đàn ông vừa nói chuyện vừa bước vào tòa nhà.
Đúng lúc đi ngang qua cậu, Hajin nghe thấy vậy tâm trạng của cậu liền xuống dốc thêm một lần nữa.
"......."
Hajin bỗng chốc tự vỗ vào má mình, trấn an tinh thần của mình, tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
"Được rồi, cố lên nào." - Hajin tự nói vói bản thưa sau đó bước vào tòa nhà.
*Két*
Một chiếc xe hạng sang đỗ đỗ uy nghiêm ngay trước cổng tòa nhà, ai nấy đều nhanh chóng chạy ra xem người ở bên trong.
*Cạch*
Một chàng trai với mái tóc và màu mắt xanh dương đó đã bước xuống xe.
Vẻ điển trai của cậu thì khỏi phải chê, vì cậu đa phần hưởng gen trội của người cha.
Nhưng trọng tâm không phải vì ngoại hình, mà là vì cậu là con của Đại Anh Hùng.
"Cậu ta kìa! Ứng cử viên sáng giá cho vị trí Anh Hùng!"
"Tránh ra! Tôi phải làm thân với cậu ta!"
Cả nữ giới lẫn nam giới đều muốn cố gắng tiếp cận cậu ấy, nhưng rốt cuộc cũng bị giám thị bắt gặp và bảo họ nhường đường.
"Biết vậy không đi xe cho rồi......"
Cậu nhanh chóng bước vào tòa nhà, tới chỗ tiếp tân lấy mã báo danh.
"Xin chào, tôi muốn lấy mã báo danh"
"Dạ vâng......"
Nữ tiếp tân nhanh chóng thao tác