Sáng hôm sau, ngày 5/6
*Chíp chíp....*
Tiếng chim vang vọng bên ngoài, Hajin từ từ tỉnh dậy trong cơn choáng váng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ chưa được bao lâu thì chợt để ý đây không phải là khu nhà trọ của mình.
"Chờ......THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO HẢ?"
Hajin hét lớn xong liền lục lọi lại kí ức của mình.
Cậu nhớ rất rõ ràng cậu đang ở cùng với Suho đêm qua ở bức tường để trốn đám côn đồ.
Nhưng tại sao lại thành ra thế này?
*Cốc cốc*
Hajin nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhanh chóng gác lại suy nghĩ của mình, định đứng dậy ra nhưng lại đắn đo không ngừng.
Sờ s0ạng đầu giường một lúc, cậu phát hiện súng của mình được để gọn gàng.
Không chần chừ gì, cậu nhanh chóng lấy ngay, nạp ma lực và giương súng về phía cửa.
Cậu nghi rằng bản thân đã bị côn đồ phát hiện, bị bắt về đấy, còn Suho thì lại vì bảo vệ cậu mà đã bị chúng nó đánh liên lụy.
Nếu thật sự là vậy, cậu sẵn sàng liều mạng một phen.
Chỉ ít nhất, có thể báo thù và ngẩng cao đầu trong khoảng khắc cận kề với cái chết
*Cạch*
"Kim Hajin, cậu dậy......"
*Pằng*
Suho chưa kịp bước chân vào phòng thì suýt bị lãnh trọn một viên đạn ngay mặt.
Hajin từ từ mở mắt xác nhận đối phương là ai, cũng suýt hoảng hốt trong chốc lát.
"Kim......Kim Suho? Cậu đó hả? Đây là đâu vậy?"
Những câu hỏi liên tục dồn dập vào não Suho khiến cậu suýt không thể đứng vững.
Vừa suýt lãnh đạn vừa phải nghe những câu hỏi càm ràm, cậu thầm cảm thán với bản thân đã có sức chịu đựng tốt.
"Đây là nhà tớ.
Hôm qua cậu đột nhiên bị ngất, tớ muốn đưa cậu quay lại nhưng đám côn đồ ở đó vẫn còn ở đấy, nên tớ đưa cậu về đây.".
Đam Mỹ Sắc
Suho bối rối giải thích mọi chuyện hôm qua, Hajin bồi hồi một chốc bỗng thấy vết thương trên mặt Suho đang rỉ máu liên tục, cậu lại nhảy xuống giường, cúi đầu liên tục.
"Tớ xin lỗi, tớ hoàn toàn xin lỗi cậu, tớ tưởng đám côn đồ giở trò tiếp nên.........."
Suho hoàn toàn có thể hiểu rõ tình cảnh bây giờ, cậu vốn định mở lời giải thích nhưng lại bị Hajin kéo ngồi trên giường, nhìn cảnh cậu loay hoay xung quanh tìm thứ gì đó.
"Này Kim Suho, băng cứu thương nhà cậu để ở đâu hả?"
"Ở.......phòng đối diện........."
Suho vừa dứt lời Hajin liền biến mất ngay.
Cậu trầm lặng một hồi ngắn, nhìn lên trần nhà trong vô thức.
"Thực tế thì không bị thương nặng tới mức này đâu........."
Cậu định đưa tay lên sờ thử vết thương thế nào thì Hajin từ khi nào ngồi cạnh cậu hất tay xuống.
"Cấm động vào đấy.
Cậu muốn bị nhiễm trùng nặng hơn hả?"
"Tớ thấy bình thường mà............."
"Cẫm cậu cãi lời tớ! Ngoan ngoãn ngồi yên đi, tớ sẽ giúp cậu chữa vết thương."
Suho nghe thấy vậy cũng chẳng muốn phản đối gì, ngồi yên ngắm Hajin vì lỗi lầm của bản thân mà chăm sóc vết thương cho cậu.
"Tớ đang định xem cậu thế nào rồi, nếu ổn thì tớ muốn ăn sáng cùng với cậu." - Suho nhẹ nhàng nói.
"Giờ cậu thấy đấy, tớ giờ ổn hoàn toàn rồi.
Chỉ là, cảm ơn cậu, vì đã cứu tớ....."
Hajin dán băng dán cho Suho xong bỗng tông giọng lại trầm hẳn đi, tay cũng dần buông lỏng hẳn ra.
"Tớ vốn chẳng quan tâm tới việc xen vào cuộc sống riêng tư của người khác, nhưng mà......"
Một câu nói của Suho bỗng phát ra trong vô thức, khiến cho Hajin nảy sinh ý đồ ngờ vực.
"Nhưng mà......?"
"À không có gì đâu.
Cùng xuống ăn sáng với tớ đi, sắp tới lúc đi học rồi." - Suho vội xua tay, lảng tránh qua chuyện khác.
".......Ổn không? Nhưng tớ vẫn mặc đồng phục của trường, chưa kịp thay gì cả........"
Hajin nhìn một lượt xung quanh mình thở dài nói.
Suho trực tiếp lôi ra một bộ khiến cậu có chút hoang mang.
"Mặc đồng phục của tớ đi."
"..........."
Hajin bỗng chốc trở nên khó hiểu.
Biết thừa vóc dáng thế nào sau khi