18h05, bờ sông Hàn.
"Viu~"
Trời đang trở gió khá nhiều, nhưng lại có tiết tấu như một bản nhạc.
Dưới ánh hoàng hôn chiếu dưới thành phố bên kia cầu đầy xa hoa, khung cảnh này hệt như một bức tranh đầy thơ mộng và yên bình.
Đặc biệt là sau khi giải quyết được hiện tượng Vỡ Hầm ngục, nó lại khắc họa thêm không khí bình yên ở đây.
"Hãy ngủ đi, ngủ đi hỡi, cậu bé ngây thơ.
Tương lai sẽ luôn trải đầy một màu sáng ngời...."
Hajin hiện đang vừa hát ru cho Thyst, vừa đang ngồi trên bãi cỏ, ngắm nhìn khung cảnh đầy tĩnh lặng đó với tiếng gió thổi qua.
Thyst sau nỗi kinh hoàng lúc đó, cũng đang chìm dần vào giấc ngủ một cách tự nhiên.
Nhìn từ bên ngoài, Hajin rất giống người bảo mẫu đang lo cho đứa bé, nhưng thực tế thì hoàn toàn trái ngược.
"Cậu Hajin, cậu trông mệt mỏi thật rồi, đưa cậu bé tôi chăm sóc thay cho." - Quản gia của Suho nhanh chóng mở lời chấm dứt cho không gian tĩnh lặng này, nhưng Hajin lại nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
"Không sao, phía Suho sao rồi?"
"Cậu ấy hiện đang có tranh cãi với bạn học, nên giáo sư cũng cố gắng thuyết phục nhưng rốt cuộc cũng thành thất bại "
"Cứ để như vậy đi, đừng can thiệp nữa."
Hajin trả lời một cách vô cảm sau đó tiếp tục bài hát ru ngủ của mình, ngắm nhìn thành phố dần sáng đèn lên trước buổi tối.
Quản gia nhìn cảnh tượng này, bỗng chốc nhớ lại những ngày tháng ông đã từng chăm sóc cho Suho lúc bé.
Thời gian, đó chính là sự vòng lặp ngày đêm vô tận, nhưng lại hữu hạn về kí ức và cảm xúc.
Quản gia bất chợt ngồi xuống cạnh Hajin, kể cho cậu một vài điều về Suho vào những ngày tháng xưa.
"Cậu Hajin."
"Sao vậy bác quản gia?" - Hajin đáp lại, tay vẫn xoa lưng Thyst đều đặn.
"Cậu biết không? Trước kia, tôi cũng từng bế Suho lúc nhỏ đi tản bộ khắp con sông này......"
...----------------...
14 năm trước.
"Oe....oe......"
"Ngoan nào Thiếu Gia, chúng ta sắp tới nơi rồi."
Quản gia đang từ từ trấn an Suho lúc 3 tuổi, vừa tiếp tục đi trên con đường lớn.
Mãi cho đến khi đến gần bờ sông, ông mới dừng lại.
"Thiếu Gia, cậu hãy nhìn khung cảnh này đi."
Suho ngây thơ nhìn khung cảnh phía sau mình, cậu lại vô cùng phấn khích quá mức.
Đây là lần đầu tiên, cậu thấy một chân trời mới lạ trong tâm trí mình.
"Đẹp đúng không Thiếu Gia? Đây chính là khung cảnh của thế hệ bây giờ, chính là thành qủa của những Anh Hùng đời trước đã hi sinh và bảo vệ."
"Hihi..."
"Sau này gia chủ cũng như mọi người đều mong ước rằng khung cảnh này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nếu như thành phố gặp phải chuyện gì, mong cậu và đồng đội sẽ sẵn sàng gánh vác sứ mệnh này, kế thừa ý chí của họ."
"Aha....?"
"Đây chính là đáp án của cậu nhỉ? Mặc dù không chắc chắn mấy....."
Quản gia vừa tản bộ bên sông, vừa kể lại những câu chuyện trong lúc bồng bế Suho.
Đợi đến khi cậu ấy chìm dần vào giấc ngủ, ông cũng đi bộ quay về trong sự tĩnh lặng dưới màn đêm.
...----------------...
"Tôi cứ mỗi ngày làm đi làm lại hành động thế này.
Đến bây giờ tôi mới có thể nhìn ra được, Thiếu Gia của tôi bây giờ thật sự đã trưởng thành rồi....."
Quản gia bất chợt rơi nước mắt khiến Hajin vô cùng thấu hiểu.
Nhưng cũng sẽ có những lúc, cậu có thể hiểu được tâm trạng của những người đi trước đã phải đánh đổi mọi thứ.
Nhưng cậu cũng lo một điều rằng, giả sử nếu Suho dù biết kẻ địch mạnh mẽ hơn cả bản thân, nhưng vẫn cố gắng xông pha để cứu vớt thế giới này.
Cả tính mạng lúc đó sẽ trở thành một ván cược cho thành công hoặc thất bại của toàn nhân loại.
Cậu cứ thế đăm chiều suy nghĩ một hồi, đến mức không thể nhận ra ai đang đi