"Xin lỗi, tôi muốn hỏi ông có biết hai người trong tấm ảnh này không?"
"!.
.
"
Soohyuk khẽ nhìn vào bức ảnh, đó là Kim Suho và Kim Hajin.
Ông khẽ nhước mắt nhìn lên hai người họ, đồng phục cũng như hành động đã làm ông biết được mục đích.
Nhưng làm sao họ lại có tấm chụp riêng này chứ, điều đó không khỏi nghĩ tới việc câu trả lời sẽ tạo ra kết quả thế nào.
"Để ông xem nào!.
.
"
Soohyuk khẽ cầm lấy tấm ảnh, nhưng bất ngờ Jonghak lại giớ thói bạo lực, suýt đẩy ngã ông ấy.
"Này lão già kia, tấm hình này mà có sơ suất gì thì ông có gánh nổi trách nhiệm không? Chúng tôi đang có việc với hai người này, mong ông lẹ tay lẹ miệng coi!"
Dưới sự áp lực đó, ông đã hiểu đấy là mệnh lệnh của trường Cube hạ xuống, thế này thì ông tuyệt đối không hé nửa lời.
"Ông! ông xin lỗi, chú hoàn toàn không hề biết hai người.
Với lại, tôi bị loạn thị!.
cho nên!.
"
Khẽ run tay liên tục, Nayun nhẹ nhàng lấy lại tấm ảnh, ánh mắt không ngừng lườm nguýt cậu ta chỉ vì hành động vừa nãy.
"Cháu xin lỗi, cậu ta không hiểu chuyện lắm, mong bác có thể bỏ qua nhé.
Còn nữa, nếu như bác có thấy hai người này, bác hãy tới chỗ tình báo của trường cháu để thông báo nhé, cháu hứa bác sẽ không thể không có lợi đâu.
"
"À!.
Bác biết rồi, cảm ơn cháu nhiều!.
.
"
Soohyuk đẩy giỏ xe hàng trong cảm giác run rẩy, Nayun tiếp chuyện xong không thương tiếc gì mà dẫm chân Jonghak bằng giày cao gót.
"Đau quá!!!"
"Cậu thật là, biết nãy làm tớ mất mặt thế nào không hả? Cậu nói chuyện với người già như thế này, tớ phải biết ăn nói sao?"
"Nhưng mà ông ấy nhìn thoáng qua cũng chỉ mới giữa 30-40 thôi mà, cậu làm tớ oan quá!.
"
"Miệng lưỡi nhà!.
Chờ đã, 30 - 40?"
Nayun chợt để ý tới hành động lúc nãy, chúng run tay đó hoàn toàn không phải là bệnh thường xuyên của tuổi lão.
Có thể giác quan lúc cô săn bắn đã khiến cô vô thức nhận ra điều gì có ý ẩn, lại lôi Jonghak đi về phương hướng người đó bỏ đi.
"Chờ đã, đó không phải là hướng ông ấy vừa mới đi cách đây chưa lâu mà?"
"Tớ có cảm giác rằng ông ta có gì đó đang giấu diếm chúng ta, nếu linh cảm của tớ không hề sai.
"
"Dẫu vậy thì!.
Úi! bình tĩnh đi cô nương!.
"
*Píp!.
.
píp!.
.
*
Nhân viên đang quét mã từng hàng một, Soohyuk vừa kiể tra máy vừa lấy tiền ra, nhưng một cái lạnh rợn gáy ấp tới, điều đó vô thức khiến ông có chút gấp gáp mà hối nhân viên.
"Bác cần đi gấp hả? Tổng tiền là 150 ngàn won, tiền mặt hay thẻ thanh toán?"
"Của cháu đây, 200 ngàn won, số còn lại là tiền boa cho cháu.
"
"Ơ! bác ơi, chuyện này!.
.
"
Soohyuk vội cầm túi đồ rời đi, cô nhân viên không hiểu tình huống, nhưng vẫn nhét tờ tiền vào khay, sau đó lấy ra 50 ngàn won bỏ vào túi của mình.
Đấy là tiền boa thừa mà, hợp đồng cũng đâu nói gì tới việc giữ luôn tiền đấy.
Phía khác, ông đang vội vã mở cửa và khởi động xe.
Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy rõ 2 cậu học sinh mới nãy hỏi chuyện giờ cũng lên xe, lại còn là cùng lúc với ông.
"Tuyệt đối