Đào Y Y nhìn trúng Lê Tô ngay từ khi mới vào trung học.
Về phần vì sao lại vừa ý thì chính cô cũng không biết.
Tám phần là ứng với câu châm ngôn của người xưa, khi tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng sẽ thấy thuận mắt. Có lẽ vừa khéo ngày hôm đó tâm trạng của cô rất tốt nên nhìn Lê Tô lại càng ưng mắt hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn việc... Là do vị người xưa nào nói?
Không biết.
Lê Tô không những học cùng lớp mà còn ngồi ngay phía sau cô.
Từ trước đến nay cô vốn luôn thích những chàng trai trắng trẻo, mềm mại lại hướng nội.
Vậy không phải là người này, vừa khéo bị cô đụng trúng sao?
Dùng lời của cô mà nói, đây chính là định mệnh rồi.
Buổi đầu đến lớp điểm danh, cô vừa liếc mắt liền thấy, được nha, anh chàng ngồi sau mình còn là một học bá (*)?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Học bá: học sinh chăm chỉ học hành nên lấy được điểm cao.
Duyệt, người này trông không tồi, cô chấm anh rồi.
Đừng nhìn vào thành tích học tập nát bét của Đào Y Y, về mặt tán trai thì bản lĩnh của cô cũng ổn lắm đấy.
Thế nên anh trai vẫn thường chế giễu cô không chút lưu tình: Đào Y Y à, nếu em có thể đem cái sức mạnh theo đuổi người ta này vào trong học tập, đừng nói là Thanh Hoa hay Bắc Đại, cho dù là đỗ vào mười cái Harvard cũng không thành vấn đề.
Đào Y Y không thèm tin cái điều vô lý này đâu.
Từ xưa anh hùng đã khó qua ải mỹ nhân. Đứng trước một người đẹp như cô, liệu Lê Tô còn có thể kiềm chế được không?
Nhìn dáng vẻ trầm ổn lại hướng nội kia đi, hoàn toàn không giống thanh niên thời đại này chút nào.
Nếu là trước kia, Đào Y Y nhất định sẽ trợn mắt, dửng dưng mà nói rằng 80% anh chàng này là người của thập niên 70, 80. Chắc chắn là sinh nhầm thời đại rồi.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Nhưng giờ trong lòng đã có dự định, đương nhiên Đào Y Y muốn rút lại lời nói lúc trước, vạch ra một kế hoạch theo đuổi thật tỉ mỉ.
Đúng là Lê Tô có ngoại hình rất đẹp, khiến cho Đào Y Y lần đầu tiên nhìn thấy đã nảy sinh tình cảm.
Không ngờ mình còn là một người si tình đấy. Đào Y Y thầm nghĩ.
Lê Tô cũng không ngờ mình lại vô cùng xui xẻo bị cô bạn bàn trên quấn lấy.
Sau khi tan học đáng lẽ nên trở về nhà.
Lúc Lê Tô đi đến góc cầu thang thì đột nhiên có người gọi:
“Lê Tô!”
Một giọng nữ dịu dàng lại có chút ngượng ngùng vang lên từ phía sau.
Lê Tô lười nhác quay đầu, thấy cô gái đứng trên cầu thang đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “Lê Tô, cậu chờ mình với!”
Tuy Lê Tô không nhớ được tên, nhưng ngoại hình thì vẫn có thể nhớ sơ sơ.
Cô gái này ngồi trước anh, cả ngày nay vẫn luôn quay đầu lại nhìn anh suốt, mỗi lần nhìn đều khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.
Cô gái gộp ba bước thành hai nhanh chóng chạy xuống, thân hình 1m55 thấp hơn Lê Tô một cái đầu.
Đôi mắt to long lanh nhìn thẳng anh, giống như có thể nhìn anh thành một bông hoa.
“Lê Tô, cậu rất đẹp trai.” Cô sóng vai cùng anh đi xuống tầng, vừa cười vừa vui mừng khôn xiết.
“Tôi biết”. Giọng điệu của Lê Tô