Hà Trường Thanh muốn rút tay về, Phương Trạch Vi nắm tay y thản nhiên xoa bóp vài cái, thần sắc luyến tiếc cơ hồ làm người nghĩ rằng hắn muốn đưa lên miệng gặm một miếng vì quá thèm.
Hà Trường Thanh hết cách, chỉ có thể đáp trả nắn vuốt tay Phương Trạch Vi một chút, hắn mới mỹ mãn cười tủm tỉm buông tay y ra.
Hà Trường Thanh thúc giục thêm một lần nữa, Phương Trạch Vi mới chậm rì rì bước lên xe cứu thương.
Chớp cơ hội hắn quay đầu đi, Hà Trường Thanh vội vàng ra hiệu cho Quý Lâm đi mau.
Mấy nhóm Lumen dọn xong chiến trường đã đi đâu không biết, Quý Lâm nén cười vẫy tay chào xong, xác nhận không còn đối tượng nào cần đi cấp cứu nữa, mới đóng cửa xe lại.
Chiếc còi báo hiệu trên xe lập tức rú lên, xe nhanh nhẹn lao đi.
Hả Trường Thanh thở phào một hơi, rốt cuộc tiễn đi, thật là trần ai lai khổ.
Y lại một lần nữa nhìn đồng hồ.
8h18 phút.
Vẫn còn sớm chán, từ đây đi phòng khám ở trung tâm thành phố không quá hai mươi phút, Hà Trường Thanh có thể yên tâm không sợ đến trễ, nhưng với điều kiện là chiếc xe của y không bị dập nửa đầu!
Hà Trường Thanh thở dài, cũng may y không thiếu tiền, nếu không chắc nãy giờ đã phát điên lên túm áo Phương Trạch Vi buộc hắn phải bồi thường ngay tại chỗ mới có thể giảm bớt oán niệm trong lòng, đâu có chuyện dễ dàng thả hắn đi mà không ký giấy cam đoan hoặc quay phim chụp hình làm bằng chứng để buộc hắn phải thực hiện trách nhiệm như thế này.
Đáng tiếc là đầu óc Phương Trạch Vi đã có vấn đề, hành động thái quá ăn nói xà lơ, Hà Trường Thanh gấp không chờ nổi tiễn hắn đi cho nhanh, làm sao có tâm trạng nhớ tới chuyện bồi thường gì.
Hiện giờ xem ra, trước mắt chỉ có thể tự bỏ tiền túi, chờ sau này Phương Trạch Vi khỏe khoắn tỉnh táo lại may ra mới có thể bình tĩnh ngồi xuống thương lượng những việc khác.
Y vừa nghĩ, vừa gọi điện thoại cho công ty bảo dưỡng xe, báo cho họ biết.
Ngắn gọn vài câu chấm dứt cuộc gọi, Hà Trường Thanh liền yên tâm mặc kệ chiếc xe nằm ở đây, sẽ có người phụ trách kéo xe đi và sửa chữa ổn thỏa cho y.
Việc cần làm tiếp theo là, Hà Trường Thanh từ chỗ thanh niên áo cam nhận về đồ dùng mà mình vứt lại trên bờ ban nãy, tìm một người xin đi nhờ xe vào trung tâm thành phố.
Nhìn người bên cạnh, Hà Trường Thanh thuận miệng hỏi:
"Cậu thuận đường đi trung tâm thành phố? Cho tôi đi nhờ tí được không?"
Thanh niên áo cam vui vẻ gật đầu, tự giới thiệu tên mình là Vương Vinh Hiển, nhiệt tình mời y lên xe.
Hà Trường Thanh biết bộ dạng vừa ướt vừa bẩn hiện tại của mình thật là không vừa mắt, sẽ làm dơ xe của người khác, nhưng nếu người này đã không ngại mà mời y, vậy y cũng không khách khí, lập tức lên xe đóng cửa lại, mặc kệ những cái nhìn chằm chằm xung quanh.
Vương Vinh Hiển thấy y thắt xong dây an toàn, bèn lái xe đi ngay.
Hà Trường Thanh quan sát đám đông trong kính chiếu hậu chậm rãi tan ra, trong lòng không khỏi nói thầm, người thời nay cũng quá có máu ông Tám bà Tám, kẹt xe thì hận không thể chạy đi ngay, vừa có chuyện để hóng liền đứng lì cả ngày trời xem cho hết chuyện, không chút cảm giác mỏi mệt.
Đúng là hết chỗ nói.
Hà Trường Thanh âm thầm lắc đầu nghĩ.
Lúc này lên xe ngồi, tâm trạng bình tĩnh tinh thần thả lỏng lại, y mới cảm thấy trong người không được khỏe lắm.
Một cơn ngứa mũi xuất hiện, Hà Trường Thanh vội che mặt quay đi hắt xì ba cái liền, toàn thân bắt đầu phát lạnh.
Vương Vinh Hiển từ trong xe tìm ra một hộp khăn giấy đưa qua, Hà Trường Thanh cảm kích nhận lấy.
Vương Vinh Hiển điều chỉnh nhiệt độ trong xe, sốt sắng hỏi han:
"Anh có cần đi bệnh viện không? Tôi thấy anh ngâm nước lạnh lại còn khiến cơ thể ướt bị gió thổi lâu, có vẻ sắp bị cảm tới nơi, tốt nhất nên đi bệnh viện."
Hà Trường Thanh vo viên mấy tờ khăn giấy vừa dùng, cười cười nói, "Không đến mức phải đi bệnh viện.
Một lái đến phòng khám tôi uống chút thuốc là được."
Vương Vinh Hiển còn muốn khuyên, lại nghĩ Hà Trường Thanh là bác sĩ, kiến thức chuyên môn nhiều