Hà Trường Thanh xoa mi tâm, bắt đầu thở dài, cảm thấy buổi sáng hôm nay đúng là một bàn ăn đầy các món nhiều màu sắc lẫn mùi vị phong phú, đáng tiếc dạ dày của y hưởng không được phúc phận này.
Và như thể ông trời đã quyết tâm bày thịnh yến để "thết đãi" y, cho rằng bấy nhiêu đã nhằm nhò gì, chỉ mới dọn chút đồ uống và món khai vị, hiện tại mới là thời điểm phục vụ món chính.
Tiếng thở dài của Hà Trường Thanh vừa mới thoát ra được một nửa, "Đùng" một cái, thanh âm điếc tai vang lên ở đằng xa nơi vụ hỗn chiến được nhận định do Lumen dàn dựng đang diễn ra.
Tiếng động vang rõ như một vụ nổ lớn vừa xảy ra trong chớp mắt và gần trong gang tấc.
Linh tính điên cuồng báo động trước, Hà Trường Thanh giật mình rụt nửa người đang vươn ra ngoài xe hơi trở về, thụp xuống tựa lưng ngồi trên ghế như một phản xạ tự nhiên, toàn bộ động tác diễn ra nhanh chóng đến mức chính y cũng kinh ngạc vì mình có thể hành động với tốc độ nhanh đến vậy.
Nhưng Hà Trường Thanh không có thời gian thảnh thơi để tự khích lệ bản thân.
Ngay khi y vừa dựa ra sau, cùng với âm thanh xé gió và mấy tiếng "RẦM" nện xuống khu vực chung quanh, chiếc xe của y cũng không ngừng chấn động theo.
Va chạm xảy ra rất nhanh, nhưng con ngươi của Hà Trường Thanh vẫn bắt kịp hình ảnh một vật thể cồng kềnh trông rất giống cái quan tài thủy tinh từ trên cao giáng xuống.
Nắp quan tài rơi lên đ ỉnh một chiếc xe bên trái xe của Hà Trường Thanh, quan tài thì nện mạnh xuống đường làm đại lộ rạn nứt lõm xuống, đồng thời người nằm trong quan tài xui xẻo bị lực va chạm xóc mạnh ra, thẳng tắp nện lên kính chắn gió của xe Hà Trường Thanh.
Kính chắn gió vỡ vụn, bắn tung tóe khắp nơi.
May là trong khoảnh khắc sắp va chạm, túi khí nhanh chóng phồng lên giúp y tránh được nguy hiểm rình rập.
Đáng tiếc người nằm trong quan tài chỉ sợ không may mắn như Hà Trường Thanh.
Ngay khi va đập với kính chắn gió, túi khí căng phồng hết mức không chỉ bảo vệ Hà Trường Thanh, mà còn vô tình làm người này bị bật lại, văng tõm xuống hồ, bắn lên cột nước cao.
Tuy Hà Trường Thanh bị va đập mạnh làm cho hoảng sợ, nhưng nhờ có đai an toàn và túi khí phía trước nên chỉ hơi choáng đầu chứ không bị thương.
Bị đai an toàn ghìm cứng trên ghế ngồi, đồng tử co chặt, Hà Trường Thanh trơ mắt nhìn "vật thể lạ" kia bị túi khí đàn hồi đánh văng xuống hồ.
Chung quanh rú lên từng hồi kèn xe xen lẫn với tiếng gào hoảng sợ.
"Lúc nãy là cái quỷ gì vậy?"
"Trời ơi là trời, xe tao mới mua chưa góp xong mà bị nắp quan tài cắm thụng mui rồi!"
"Thiên thạch! Đó là thiên thạch rớt phải hông vậy?"
"Tào lao! Là cái quan tài bằng thủy tinh, chắc đám Lumen cài đặt cơ quan quay cảnh cháy nổ gì đó mà gà mờ thao tác sai lầm tiễn bay nguyên cái quan tài và người bên trong!"
"Người đâu mà người! Ma nơ canh thôi."
Không đúng.
Hà Trường Thanh lẩm bẩm.
Một lần nữa nhờ vào thị lực trác tuyệt của mình, y có thể khẳng