Phương Trạch Vi hoàn mỹ biểu hiện cái gì là thần kinh thô, cười gật đầu, "tự hào" xác nhận, "Ừm hửm! Đêm qua khi phát hiện cấm chế trong chuỗi hạt bị kích phát thì tôi đã lao ngay tới, thu con quỷ kia xong vào nhà tìm cậu."
Nói tới đây, hắn còn không biết sống chết mà móc điện thoại ra cho y xem hình mình chụp tối qua, "Cậu xem nè, đêm qua tôi giúp cậu tắm rửa thay quần áo, còn nhanh trí chụp hình làm bằng chứng!"
Tiện đà, Phương Trạch Vi liên thiên một tràng về việc mình rút kinh nghiệm từ những sơ suất dẫn tới hiểu lầm nhận nhầm ân nhân trong lịch sử nhân loại (aka chuyện cổ tích)… qua đó tự khen bản thân đa mưu túc trí bla bla bla… mà không nhận thấy sắc mặt của Hà Trường Thanh ngày một đen nhánh.
Dây thần kinh ở hai bên thái dương nhảy lên thình thịch, bác sĩ Hà gần như đã đến bên bờ vực, sắp sửa bùng nổ tiểu vũ trụ cho Phương Trạch Vi nhìn một cái.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, có lẽ ông trời còn thương họ Phương, không muốn thấy huyết án xảy ra, nên đằng sau lưng họ chợt vang lên tiếng cửa phòng "xạch" một tiếng bị mở ra.
Hà Trường Thanh khựng lại, ngạc nhiên quay đầu.
Hôm nay cả phòng khám đều nghỉ, y chỉ là vì phát sinh tình huống bất đắc dĩ lúc xem mắt nên mới kéo Phương Trạch Vi đến đây tìm không gian kín đáo nói chuyện.
Lúc này thình lình có người xuất hiện, chẳng lẽ là nhân viên nào trong phòng khám hôm qua để quên đồ nên hôm nay đến lấy à?
Chỉ thấy một cô gái bên ngoài phòng đang trong tư thế đẩy cánh cửa ra một khoảng vừa đủ, rướn cổ ló đầu nhìn vào, mái tóc đen dài gần một mét buông xõa lơ lửng trong không khí.
Không phải nhân viên phòng khám.
Phương Trạch Vi lập tức im tiếng.
Hà Trường Thanh thì nhanh chóng đứng dậy, có phần hoang mang nghi hoặc nhìn vị khách không mời này.
Nếu y nhớ không lầm, ban nãy lúc đi vào phòng khám, y đã khóa cửa lại rồi mà? Cô gái này vào đây bằng cách nào?
Không biết có phải do kiểu tóc mái dài che mắt, lối trang điểm lắm phấn trắng bệch, kết hợp ánh sáng và góc nhìn tạo thành hay không, trong mắt Hà Trường Thanh, vẻ mặt với những đường nét quen thuộc của cô gái này có vẻ xa lạ và kỳ dị vô cùng.
Thời gian như thể đọng lại, cô gái không cử động, hai tròng mắt đen nhánh mở to nhìn chằm chằm vào Hà Trường Thanh.
Tuy cách nhau hơn 4m, bằng vào thị giác 15/10 của mình, y có thể nhìn rõ cái miệng tô son đỏ thắm như bị cắt một đường ở giữa trên mặt cô gái đang chậm rãi tách ra, từ bên trong khoang miệng đầy những cái răng trắng nhởn hộc ra một âm thanh trầm đục, khàn khàn như người lâu ngày không nói chuyện, ngữ khí tựa reo lên vui mừng:
"Bác sĩ, tôi tìm thấy anh rồi!"
Hà Trường Thanh mất hai giây để rà soát lại trí nhớ, hai mắt mở to, hơi ngập ngừng thử hỏi: "Dung Linh, lịch hẹn của chúng ta là 8h tối nay ở nhà cậu mà nhỉ?"
Cô gái càng mở rộng nụ cười cơ hồ đã đến mang tai của mình, giơ bàn tay năm ngón sơn màu đính đá tỉ mỉ lên gặm c ắn, bồn chồn nói, "Bác sĩ, tôi đã chờ không được nữa! Cậu khám gấp cho tôi đi! Tôi biết cậu hiện tại có thời gian!"
Từ mấy cái móng tay đã bị cắn nham nhở kia, có thể chứng minh lời nói của cô lúc này là thật.
Sự kiên nhẫn của cô đã sắp đi đến cuối.
Thấy người không phủ nhận danh tính, Hà Trường Thanh âm thầm kinh hãi một phen.
Người này thật là Triệu Dung Linh?
Triệu Dung Linh là một người bạn học chung thời cấp 3 của Hà Trường Thanh.
Trong trí nhớ của y, cô luôn là một người lớp trưởng giỏi giang tháo vát, cắt tóc ngắn thích đội nón lưỡi trai, là tay vợt khét tiếng trong đội tennis của trường, lười trang điểm mà luôn luôn tràn ngập sức sống.
Mới gặp nhau dịp họp lớp hồi hai tháng trước, khi đó lớp trưởng rõ ràng vẫn bình thường, không thay đổi bao nhiêu, còn vui vẻ rủ y đi