Theo giọng nói của Phương Trạch Vi, Hà Trường Thanh tập trung tinh thần quan sát, rốt cuộc nhìn thấy cái đầu thứ tư.
Cái đầu này nhỏ nhắn hơn ba cái đầu ngạ quỷ khác, mọc ra ở trên bụng, y hệt một cái rốn quỷ dị.
Như thể chú ý tới ánh mắt của Hà Trường Thanh, đôi mắt nhắm tịt trên khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ ngũ quan của cái đầu thứ tư mở choàng mắt, cái miệng vẫn còn đỏ au như thể tẩm máu tươi của nó hé mở, phát ra tiếng rít to như muốn đâm thủng màng nhĩ.
Hà Trường Thanh theo phản xạ giơ tay muốn bịt tai lại, từ chuỗi hạt đang đeo đã nhanh chóng toát ra một quầng sáng tròn bao bọc chung quanh y.
Hóa ra tiếng rít kia cũng được tính là một đòn tấn công bằng sóng âm, nên dễ dàng kích phát cơ chế bảo hộ trong chuỗi hạt.
Triệu Dung Linh lúc này đã bị y đặt ngồi dựa vào tường bên cạnh mình, nên cũng được cái chắn che chở một thể.
Cách một cái chắn, tiếng rít truyền vào tai Hà Trường Thanh như bị một lớp bông gòn cách âm làm giảm âm lượng, khiến y có thể nghe được rõ ràng mà không bị đau tai.
Cái đầu thứ 4 thấy công kích của mình bị chắn lại nhẹ nhàng, nó không cam lòng cuồng nộ thêm, lướt qua ba cái đầu khác giành lấy quyền chi phối cơ thể.
Toàn thân sôi trào khí đen, bốn cặp tay chân mọc ra chung quanh cái bụng to mấp máy chuyển động, không còn là linh thể nữa mà hóa thành thực thể chống xuống sàn nhà.
Chỉ trong chớp mắt, tập hợp thể 4in1 trông y như một con nhện khổng lồ, thoăn thoắt leo lên vách tường phòng khám, chổng ngược đầu xuống, 8 con mắt láo liên âm vụ nhìn chằm chằm ba người trong phòng, như thể đang suy xét chọn lựa con mồi.
16 chi trên người nó đều trở nên sắc nhọn như lưỡi dao, nơi nó bò qua đều lưu lại những vết thủng sâu hoắm.
Hà Trường Thanh nhìn thấy, trong đầu không nhịn được tự động nhẩm tính phải mất bao nhiêu tiền và thời gian để sửa chữa phục hồi lành lặn mặt tường và sàn nhà.
Phòng khám hiện tại y chỉ thuê chứ không phải mua, lỡ phát sinh hư hao gì thì đền mệt nghỉ.
Nhà y có tiền thật đấy nhưng tại sao y phải chịu trách nhiệm vì những thiệt hại mà con quái này gây ra cơ chứ? Chưa kể trong thời gian trang hoàng lại, phòng khám của y phải tạm ngưng hoạt động!
Càng tính, ánh mắt của Hà Trường Thanh dành cho con quái 4in1này càng thêm bất thiện.
Nếu ánh mắt có thể thật sự hóa thành viên đạn, nãy giờ Hà Trường Thanh đã tạch tạch tạch bắn về phía nó cả trăm viên rồi.
4in1 không biết lịch trình tâm lý của Hà Trường Thanh, song nó cũng đủ nhạy để nhận ra thái độ của y, cộng thêm 3 người trong phòng này, nó theo bản năng muốn tránh né Phương Trạch Vi, vì thế 16 chi trên người lập tức chuyển động thành tàn ảnh, lấy tốc độ nhanh như mũi tên rời cung lao về phía Hà Trường Thanh, 4 cái miệng còn điên cuồng rít gào:
"Bác sĩ, bác sĩ! Em có đẹp không? Em có đẹp không hả?!"
"Đói! Đói! Cho tao ăn!"
Nó cứ đinh ninh lần này mình sẽ tấn công được nhân loại nhìn có vẻ yếu ớt kia, sau đó nuốt vào bụng cho hả giận, định bụng khi nuốt xong hai người, liền bỏ chạy, không thèm dây dưa đánh nhau với nhân loại ban nãy đã chưởng nó là được.
Kế hoạch có vẻ ngon nghẻ, 4in1 lại không biết, khoảnh khắc nó nảy sinh ý định tấn công Hà Trường Thanh cũng là lúc số nó sắp tận.
Tấn công Hà Trường Thanh trước mặt Phương Trạch Vi, không phải chán sống thì là gì?
Lại một lần nữa, Phương Trạch Vi động thân chặn ngang trước mặt, cổ tay vừa chuyển liền cầm một thanh kiếm gỗ đào, thẳng tắp chém ra một đường.
Chỉ thấy trên thân kiếm làm bằng gỗ nhìn hết sức bình thường kia theo động tác của Phương Trạch Vi mà biến đổi, từ chuôi kiếm xuất hiện hoa văn như vết rạn màu ngân bạch, lan rộng cho đến mũi kiếm, cuối cùng rời kiếm bay tới, hoàn toàn xuyên qua cơ thể đang lao vùn vụt của 4in1.
Kiếm khí xuyên vào phá thể mà ra, 4in1 lập tức dừng lại, nhất thời không hề cảm thấy có gì bất thường, đang định tiếp tục xông lên thì âm thanh "phụt" "phụt" "phụt" thi nhau vang lên, 2 cái đầu ngạ quỷ và 8 chi của 4in1 văng lên cao, rớt xuống lăn lông lốc trên sàn, sao đó liền hóa thành khí đen, nhanh chóng tiêu tán.
Đến giờ phút này, 4in1 mới ngơ ngác nhận ra bản thân đã bị chém đứt gần một nửa cơ thể.
Cơn đau đến muộn phun trào như miệng núi lửa, làm nó điên dại gào rú lăn lộn trên đất, hơi thở thoi thóp, rốt cuộc không thể duy trì thực thể được nữa, trở lại trạng thái linh thể ban đầu, song toàn thân mờ nhạt gần như sắp tan biến đến nơi.
Nếu chỉ nhìn bộ dạng thê thảm quằn quại của 4in1 và sắc mặt lạnh nhạt nhưng đầy vẻ miệt thị chán ghét của Phương Trạch Vi, người không rõ ngọn nguồn có lẽ sẽ chỉ trích hắn là đồ ác bá đã ức hiếp kẻ yếu đuối mong manh là con quái 4in1 kia.
Phương Trạch Vi cổ tay nhẹ xoay, vung thanh kiếm gỗ đào như thể muốn giũ sạch vết máu không tồn tại trên lưỡi kiếm, thong thả nói:
"Sở dĩ nói tập hợp thể này rất khó triền, là vì trừ phi có thủ đoạn đặc biệt khắc chế để tróc chúng ra khỏi cơ thể mà chúng ký sinh, nếu không bùa phép thông thường không thể nào tróc được chúng.
Chúng tựa như con đỉa đeo bám vào cơ thể của người bị ký sinh, rất nhiều đạo sĩ thuật sĩ dù lần theo manh mối xác định được chúng, cũng bó tay tróc không được, vì thế một số người chọn dùng cách cực đoan là ra tay gi3t chết người bị ký sinh, hi vọng khi đó tập hợp thể cũng sẽ chết chung."
Hắn nhíu mày như nghĩ tới chuyện gì không vui, lắc đầu, "Nhưng làm vậy là vô ích, thậm chí còn có phần tiếp tay cho chúng.
Bởi nếu người bị ký sinh chết đi trong lúc đang bị ký sinh, linh hồn cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng mới cho tập hợp thể."
Mắt lạnh nhìn con quái vẫn còn lăn lộn trên mặt đất, Phương Trạch Vi nói tiếp:
"Thông thường, khi tập hợp thể ký sinh thân xác của ai, người đó bị giày