Thành phố Lâm Giang, khu chung cư Thánh Trạch.Trong một căn phòng ngủ hơi tối.Giang Chu đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, trên mặt viết đầy khiếp sợ.“Dĩ nhiên là trọng sinh?”Giang Chu nhìn bốn phía để xem hoàn cảnh hiện giờ của mình.Là nhà cũ của mình.Chiếc quạt điện ở trên bàn vẫn còn đang hoạt động.Tiếng kêu ong ong kìa khiến cho hắn nhức đầu.Đối với Giang Chu, thì tất cả những thứ này đều vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.Trước khi trọng sinh, Giang Chu đã 35 tuổi.Hắn là một quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, lương hàng năm gần 10 triệu.Mùng sáu tết hắn uống say, lại nghịch pháo trong đường cống ngầm.Kết quả dẫn nổ khí mê tan ở trong cống, tạo thành một vụ nổ.Hắn còn tưởng rằng mình chết chắc rồi.Không ngờ ông trời lại làm cho hắn sống lại một lần nữa.Nhưng đúng lúc này, Giang Chu cảm nhận được, hình như trên mặt mình có vài giọt nước lành lạnh.Hắn dùng tay sờ thử một cái, trong lòng nhất thời run lên.“Là nước mắt sao?”“Lẽ nào.
.
.
mình sống lại vào đúng ngày mẹ mình qua đời?!!”Giang Chu hít một hơi thật sâu, quay đầu liền nhìn thấy chiếc Nokia 5230 của mình ở trên bàn.Hắn cầm điện thoại di động lên xem, ngày tháng là ngày 11 tháng 6 năm 2009.Giang Chu rất quen thuộc với ngày này, đây là ngày thứ ba sau khi hắn thi đại học xong.Cha mẹ vẫn bình an vô sự, mà hắn cũng thi không tệ.Vậy tại sao mình lại mang theo nước mắt rồi đi ngủ nhỉ?Trở lại năm mười tám tuổi.Trí nhớ của hắn vẫn đang hỗn loạn và mơ hồ.Căn bản là không nhớ nổi, tại sao mình lại rơi lệ vào ngày 11 tháng 6 năm 2009 này.Có điều, Giang Chu còn chưa kịp nghĩ, thì đã nhìn thấy đáp án ở trên điện thoại di động.Ting ting ting -- --“Lão Giang, ông không sao đấy chứ, một ngày rồi mà ông vẫn chưa nhắn tin tôi đâu?”“Không phải bị Sở Ngữ Vi từ chối sao? Không cần thiết phải đòi sống đòi chết như vậy chứ!”“Trong trường học chúng ta, có ai mà không bị Sở Ngữ Vi từ chối đâu?”“Nếu như ai cũng giống như ông, vậy trung học phổ thông thành nam của chúng ta đã thành bãi tha ma rồi!”Giang Chu nhìn những tin nhắn ở trên QQ trong điện thoại di động thì lập tức nhớ ra chủ nhân của cái avatar này.(QQ= một phần mềm tương tự Zalo)Người này là Quách Vĩ, là bạn bè thời THPT của mình.Hai người là bạn cùng lớp, tích cách lại tương đối ăn ý.Có điều, bởi vì không học cùng một trường đại học, cho nên dần dần mất liên hệ.Nhưng mà, Sở Ngữ Vi mà Quách Vĩ nói đến là ai?Giang Chu cẩn thận suy nghĩ lại một lúc, ký ức liền khôi phục.Sở Ngữ Vi, hoa khôi trường THPT thành nam.Có dáng người hoàn mỹ như ma quỷ.Lại có một gương mặt xinh đẹp, tinh xảo giống như một mối tình đầu của mọi chàng trai.Năm thứ ba THPT (lớp 12), đã làm cho không biết bao nhiêu chàng trai mê đắm.Trong này, tất nhiên bao quát cả Giang Chu.Giang Chu nghĩ đến đây thì lập tức biết tại sao mình lại rơi nước mắt.Bởi vì, ngày