Vì vậy, bên ven hồ đại học Thanh Bắc xuất hiện một cảnh kinh điển.
Một đám con trai ngồi xếp hàng dài trên lái đi bộ ven hồ.
Phía trước còn có một cô bé xinh đẹp như tranh vẽ, đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Thật ra thì đám con trai này suy nghĩ rất đơn giản.
Bọn họ cho rằng, Sở Ngữ Vi nói mình có bạn trai, chắc chắn là giả.
Cho nên mới kiên trì ngồi ở đây, nói không chừng còn có thể làm nàng cảm động.
Có điều, dù nàng thật sự có bạn trai thì thế nào.
Ngắm mỹ nữ miễn phí cũng có thua lỗ gì đâu.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Những ngọn đèn đường trong đại học Thanh Bắc đã được thắp sáng.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía lối đi bộ bên kia.
Đám người đưa mắt nhìn qua.
Quả nhiên là có một người đang đi đến.
“Ngũ Vi, bạn vẫn ở đây à?”“Mình vừa đi qua ký túc xá của bạn, kết quả là bạn cùng phòng của bạn nói là bạn chưa về.
”Trên lối đi bộ.
Trịnh Vũ mặc một bộ tây trang thường ngày, trông hơi thành thục.
Trong tay cậu ta còn cầm một bó hoa, gương mặt thì cười rạng rỡ.
Cậu ta dự định sẽ tỏ tình vào đêm nay.
Đúng thế, cậu ta sẽ hạnh phúc.
Đám con trai đang ngồi xếp hàng nhìn thấy cảnh này thì đều lộ ra vẻ cảnh giác.
Chẳng lẽ đây chính là tên bạn trai mà bạn học Sở đã nhắc đến?“Trịnh Vũ, mình đã nói là bạn đừng đến nữa rồi cơ mà?”Sở Ngữ Vi vốn đang rất mong đợi.
Kết quả là nhìn thấy Trịnh Vũ, ánh mắt nàng liền ảm đạm đi.
Trịnh Vũ lại không phát hiện chuyện này: “Mình hiểu, con gái nói không là có, nói có là không mà, đúng không?”“Bạn.
.
.
có phải bạn cảm thấy mình rất hài hước không?”“Cũng tạm được, mọi người đều nói mình có khiếu hài hước.
”Sở Ngữ Vi thật sự rất bất đắc dĩ.
Lần nào nàng cũng rất nghiêm túc từ chối Trịnh Vũ.
Nhưng không biết đầu óc người này bị làm sao, mà luôn cảm giác nàng nói ngược lại.
“Ngữ Vi, đi thôi, mình đã đặt bàn rồi.
”“Không cần, bạn về đi, sắp có người đến đón mình đi ăn cơm rồi.
”Sắc mặt Trịnh Vũ lập tức ngẩn ra.
Chẳng lẽ mình lại đoán sai ý của Sở Ngữ Vi rồi hả?Không thể nào.
Cậu ta đã mua một quyển sách ’36 kế trong tình yêu’ ở trên internet, mà trong sách có nói.
Con gái nói có chính là không.
Mà con gái nói không thì chính là có.
Ngữ Vi nói mình đừng đến, không phải vì sợ mình quá mệt mỏi khi ngồi xe sao?Đúng lúc này, có một tên con trai bên cạnh đi qua kéo Trịnh Vũ vào hàng.
“Người anh em, nào nào nào, cùng xếp hàng đi thôi.
”Trịnh Vũ mờ mịt ngồi xuống: “Xếp hàng cái gì? Mọi người đang làm gì vậy?”Tên con trai kia cười nhạt: “Chẳng phải ông cũng đến mời bạn học Sở ăn cơm à? Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ?”“Mọi người cũng vậy?!!”Rào rào, hơn 20 người đều quay đầu lại nhìn.
Trịnh Vũ yên lặng một lát, lại lập tức cười nhạo một tiếng: “Không phải, các người là liếm cẩu, mà tôi thì khác!”Tên con trai kia lại càng khinh thường hơn: “Khác nhau chỗ nào?”“Chúng tôi là bạn học cũ, có cảm tình từ trước, chỉ là chưa đâm thủng lớp giấy kia thôi!”“Ba