TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 17
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp. Màn không kéo lại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trút vào phòng, nhích dần từ sàn nhà đến mép giường, lại ánh lên gương mặt người đang nằm trên giường.
Diệp Nam Nịnh giơ tay che nắng, sau đó trở mình, ngủ tiếp. Mãi đến khi mặt trời chiếu đến mông đúng nghĩa, cô mới giật mình tỉnh giấc, bật ngồi dậy, đầu tóc lộn xộn, rối bù.
Cô quay đầu nhìn ra mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, thầm than không ổn, rồi lại vội vàng xem điện thoại. Đồng hồ hiển thị 11:42.
Rõ ràng cô đã đặt báo thức mà, sao không nghe thấy?
Mở đồng hồ báo thức lên kiểm tra, Diệp Nam Nịnh mới phát hiện báo thức đã reo rồi, thế mà cô không hề hay biết! Chuyện này đối với người xưa nay thích dậy sớm mà nói quả là hiếm thấy. Mà càng thảm hơn chính là hôm nay còn có công việc!
Diệp Nam Nịnh nhanh chóng rời giường, thay quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng, rửa mặt, ngay cả mỹ phẩm dưỡng gia cũng lười bôi, cứ thế ba chân bốn cẳng chuẩn bị túi xách, bỏ hết tất cả tài liệu vào túi, mang giày ra ngoài.
Sau đó, cô đứng trước cửa phòng bên cạnh, thấp thỏm ấn chuông cửa.
Không biết Đỗ Khê Nhiễm có còn ngủ hay không.
Nếu có thì chính là sinh viên thực tập cô đây thất trách, không gọi lãnh đạo dậy sớm, bỏ lỡ cuộc họp trực tiếp với khách hàng. Nếu không có, vậy còn thảm hơn. Lãnh đạo đã đi làm rồi mà đứa sinh viên thực tập như mày còn ngủ ngon lành trong khách sạn?!
Ấn hai lần, trong phòng vẫn không ai trả lời.
Diệp Nam Nịnh muốn gọi điện cho đối phương, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì hành lang đã vang tiếng bước chân cùng với giọng nói cười nhạo của Đỗ Khê Nhiễm: “U, sâu lười, dậy rồi à.”
Tay Diệp Nam Nịnh run lên, mắt nhìn sang trái. Đỗ Khê Nhiễm đang xách túi, trở về từ bên ngoài.
“Dậy hồi nào đấy?” Chị bước đến cửa nhìn cô.
“Em vừa dậy.”
Đột nhiên Đỗ Khê Nhiễm nắm lấy cằm cô.
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác.
“Trang điểm cũng chưa, xem ra là mới dậy thật.” Quan sát gương mặt Diệp Nam Nịnh xong, Đỗ Khê Nhiễm mới buông tay, nói, “Về chuẩn bị chút đi, lát nữa ra ngoài ăn cơm.”
“Bên Trần tổng...”
“Bàn xong rồi. Chiều sang một công ty khác thử xem có thương lượng được không.” Dứt lời, Đỗ Khê Nhiễm mở cửa phòng, quay đầu nói, “Lát gặp.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh về phòng, nhanh chóng trang điểm sương sương rồi trở ra, im lặng đứng đợi ngay bên ngoài cửa phòng bên cạnh.
“Ai da, làm chị giật cả mình.” Đỗ Khê Nhiễm vừa mở cửa đã thấy cô nàng đứng sờ sờ bên ngoài, không một tiếng động, “Chuẩn bị xong thì gõ cửa, vào trong chờ chị chứ.”
“Lần sau nhất định em sẽ.” Diệp Nam Nịnh khấp khởi vui mừng trong lòng. Nghĩ đến cảnh sau này có thể vào phòng Đỗ tổng, cô rất phấn chấn.
Nhưng rồi không biết sực nhớ ra điều gì mà Đỗ Khê Nhiễm lại sửa miệng: “Thôi, em chờ ở ngoài là được rồi. Phòng chị không được tùy tiện bước vào.”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh ủ rũ đáp.
Bữa trưa giải quyết ngay tại nhà hàng món tự chọn ở dưới lầu khách sạn. Diệp Nam Nịnh đi bên cạnh, nói: “Đỗ tổng, bữa này để em mời chị.”
“Tại sao?”
“Em ngủ dậy muộn.” Diệp Nam Nịnh ngượng ngùng nói.
“Em nhìn xem bao nhiêu tiền một vé.” Đỗ Khê Nhiễm bước qua cửa nhà hàng, chỉ chỉ vào biển, “199 lận đấy. Lương em còn chưa phát, tiền ở đâu ra?”
“Có thể về công ty thanh lại.”
“Vượt mức rồi.”
“Vậy... bữa này xem như em thiếu chị. Chờ đến khi có lương em mời lại, mời chị ăn đại tiệc.” Diệp Nam Nịnh nói.
“Được, chị chờ.” Đỗ Khê Nhiễm thuận miệng nói.
Diệp Nam Nịnh âm thầm siết tay: Yeah!
Đã tranh thủ được cơ hội lần sau rủ Đỗ tổng ăn cơm chung!
Hai người cầm đĩa, chọn đồ ăn xong thì ngồi tại một bàn. Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nhìn Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm bắt đầu lột cua, nói: “Yên tâm đi, thiếu một chân sai vặt là em thôi, chuyện làm ăn nên bàn vẫn bàn được. Hơn nữa, hôm nay Trần tổng còn khen tửu lượng của em nữa.”
Biết mình không gây trở ngại cho việc hợp tác, Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới yên tâm: “Đỗ tổng, sao chị không gọi em dậy?”
Đỗ Khê Nhiễm nâng mắt, nhìn sang với nụ cười đầy ẩn ý: “Tối qua uống say nên em quên mất chuyện gì đã xảy ra rồi à?”
Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại. Tay cầm đũa, run nhè nhẹ.
Sao cô lại quên mất chuyện này cơ chứ? Xét cho cùng thì nguyên nhân dậy muộn vẫn là do tối qua uống quá nhiều rượu. Vừa rồi dậy gấp quá, căn bản không nhớ tới vụ này.
Nhưng trước giờ cô uống rượu vào vẫn hết sức ngoan ngoãn, thế nên mới không nghĩ đến ngay.
“Hôm qua em... uống say rồi quậy phá hả?” Diệp Nam Nịnh khó tin
hỏi.
“Em còn nhớ em về thế nào không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
“Ngồi xe về.”
“Rồi sao nữa?”
Rồi... Diệp Nam Nịnh buông đũa, nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Tối qua, cô nhớ mình và Đỗ tổng lên xe cùng nhau, sau đó ngửi Đỗ tổng thơm quá, bèn không nhịn được mà gọi một tiếng Nhiễm Nhiễm.
... Nhiễm Nhiễm?!
Cứu, ai cho cô lá gan đó!
Ngón chân Diệp Nam Nịnh đã bắt đầu co rụt. Đúng lúc này, cô đột nhiên nhớ ra mình đã về khách sạn thế nào.
Sau khi xuống xe, cô mang giày cao gót, bình tĩnh nói: “Ngón chân đau.”
Đỗ Khê Nhiễm kiên nhẫn hỏi: “Vậy thì sao?”
“Muốn Nhiễm Nhiễm cõng.”
Rõ ràng đang nói lời làm nũng nhưng biểu cảm lại hết sức lạnh nhạt, khiến Đỗ Khê Nhiễm phải phì cười: “Em được lắm. Có biết chị là ai không? Chị là lãnh đạo của em.”
“Em chào lãnh đạo.” Diệp Nam Nịnh giơ tay làm lễ chào, “Lãnh đạo cõng cũng được.”
Cứu với...
Diệp Nam Nịnh từ từ cúi gằm, nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn.
Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm hỏi: “Nhớ ra rồi à?”
“Cảm... cảm ơn Đỗ tổng cõng em về.”
Diệp Nam Nịnh xấu hổ, đồng thời lại khấp khởi vui mừng. Nhưng mà tại sao cô không nhớ được cảm giác Đỗ tổng cõng mình nhỉ?
Đỗ Khê Nhiễm bật cười: “Không cần cảm ơn. Tự em đi về mà.”
Diệp Nam Nịnh: ?
Đỗ Khê Nhiễm: “Chị đếm một hai một hai, em lập tức phối hợp bắt đầu đi đều bước.”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Trùng hợp làm sao, lúc này một nhân viên phục vụ đi ngang qua, thấy gương mặt xinh đẹp của Diệp Nam Nịnh bèn nhiệt tình bước đến chào hỏi: “Người đẹp, đến ăn cơm hả? Tối qua cô đi đều chuẩn lắm đó!”
Diệp Nam Nịnh: “......”
Nhảy từ lầu ba này xuống có chết không vậy?
Đỗ Khê Nhiễm cười đến run cả vai.
Diệp Nam Nịnh hận không thể kiếm cái khe mà chui vào. Cô nhìn chằm chằm mặt đất, trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng khác...
Khi đến cửa phòng, cô không tìm thấy thẻ phòng nên Đỗ Khê Nhiễm đã giúp cô lục tìm trong túi xách. Hình như cô đã... móc ra một thỏi son, quẹt tùm lum lên môi mình, khiến Đỗ Khê Nhiễm cười đến mức phải đỡ tường, đứng không vững.
Đỗ Khê Nhiễm hỏi cô đang làm gì.
Cô nói: “Trang điểm lại chút là đẹp.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Trễ vậy rồi còn trang điểm cái gì nữa. Không trang điểm cũng là đẹp nhất.”
Diệp Nam Nịnh: “Không, chị mới đẹp.”
“Không không, em còn trẻ, em đẹp nhất.” Đỗ Khê Nhiễm vừa trấn an vừa tịch thu thỏi son của cô, “Đừng quấy nữa, mau tìm thẻ phòng đi người đẹp.”
“Chị mới đẹp nhất.”
Bộp một tiếng, Diệp Nam Nịnh vươn hai tay nâng lấy mặt Đỗ Khê Nhiễm.
Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm giật giật: “Trời bà trẻ ơi, em lại muốn làm cái gì nữa?”
“Không cho chị nói mình xấu. Nhất định là do không có son môi.” Diệp Nam Nịnh vươn ngón tay, quệt ít son từ môi mình, sau đó bôi trét lên môi Đỗ Khê Nhiễm, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt, “Vậy là đẹp rồi.”
Nghĩ đến đấy, Diệp Nam Nịnh: !!!
Cô chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn môi Đỗ Khê Nhiễm một cái. Đẹp, thật sự quá đẹp.
“Nhìn cái gì?” Đỗ Khê Nhiễm vừa ăn cua vừa hỏi.
“Đỗ tổng, tối qua em... có đại nghịch bất đạo mà bôi son cho chị không?” Diệp Nam Nịnh quyết định có chết cũng phải chết một cách minh bạch. Chữ khắc trên bia mộ cô cũng nghĩ luôn rồi.
- Diệp Nam Nịnh, nữ, sinh vô đại chí, tử đắc kì sở*.
*Là lúc sống không có chí lớn gì, lúc chết lại có ý nghĩa.
Nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm lại lắc đầu, bình thản nói như không có chuyện gì: “Không có, em nhớ nhầm rồi.”
Diệp Nam Nịnh cũng hoang mang. Chẳng lẽ sau khi uống say, ký ức cô bị rối loạn nên suy diễn ra?
_____________