Tỏ Tình

Ngày 17 tháng 10 năm 2010


trước sau

Chu Kinh Trạch nhích lại gan, môi áp sát, Hứa Tùy quay đầu lại, vành tai nóng lên, cô nói: "Không trả lời."

Lời từ chối này có vẻ đặc biệt rõ ràng trong ngày mưa.

Người đàn ông hôn ngay lên tóc cô.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

"Chậc."

Giọng nói Chu Kinh Trạch khàn khàn, vươn bàn tay rộng lớn ôm cô từ phía sau, gan bàn tay kẹp lấy chiếc cổ trắng nõn. Hứa Tùy bị ép ngẩng đầu lên, đôi mắt yên tĩnh có chút bất lực nhìn anh.

Nhưng đôi mắt này khiến trong lòng người đàn ông dâng lên ý nghĩ xấu xa và sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Anh cúi đầu hôn xuống.

Đầu tiên chạm vào môi, ngay sau đó hôn lông mi nhắm chặt và run rẩy của cô, rồi đến chóp mũi, sau đó vươn đầu lưỡi cạy răng môi của cô, nhẹ nhàng mút cánh môi của cô.

Hứa Tùy bị động đành phải chấp nhận, đầu ngửa lên đến mức rất vất vả, đầu tiên là kháng cự, ngay sau đó không tự chủ được mà túm lấy quần áo của anh.

Nhiệt độ trong xe tăng dần, xung quanh chỉ có cần gạt nước tự động phát ra âm thanh lắc lư, tiếng mưa va chạm vào phiến đá, tiếng cọ xát quần áo rất nhẹ, còn có âm thanh nụ hôn của bọn họ.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Chu Kinh Trạch hôn cô, lấy bàn tay đang nắm chặt vai anh xuống, ôm cô ngược lại.

Trong một cơn mưa lớn, mười ngón tay của hai người đan xen, nhận một nụ hôn dài.

Chu Kinh Trạch hôn cô suốt ba phút mới chịu buông người ra.

Trời tạnh mưa, Chu Kinh Trạch lái xe đưa Hứa Tùy về nhà. Sau khi đưa người về, trên đường về nhà Chu Kinh Trạch nhận được điện thoại xuyên lục địa của Hồ Thiến Tây.

Chu Kinh Trạch bắt máy, còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hoạt bát và mạnh mẽ của Hồ Thiến Tây: "Cậu!"

"Đây, với khí thế này của cháu, ai không biết còn tưởng rằng cậu của cháu đã chết rồi." Chu Kinh Trạch đánh tay lái, giọng điệu chậm rãi.

Hồ Thiến Tây "ha ha" hai tiếng, hỏi về tình hình gần đây của Chu Kinh Trạch, khóe môi anh khẽ cong lên, đáp lại: "Tốt lắm, cậu sắp có mợ rồi."

Tây Tây đúng là bậc thầy thông minh, vừa nghe đã biết hai người đang trên đường tái hợp, dù sao cô ấy là người thân của Chu Kinh Trạch, hiểu rõ anh nhất.

Nhiều năm như vậy, anh xác định chỉ có Hứa Tùy.

"Wow, xin chúc mừng, cháu biết thế nào cuối cùng hai người cũng sẽ đến với nhau. Cậu ấy thực sự thích cậu, cậu không biết lúc trước..." Hồ Thiến Tây xúc động nói.

Tay lái Chu Kinh Trạch bất ngờ bị lệch, phanh gấp, phát ra một tiếng xé toạc chân trời, vẻ mặt nghiêm túc, xác nhận lại một lần nữa:

"Cháu nói gì?"

Đầu dây bên kia giật mình một chút, cho rằng Chu Kinh Trạch không nghe rõ, đành phải lặp lại một lần nữa.

Một cảm giác mất mát, cảm thấy hàng ngàn tâm tư thổ lộ ra hết, Chu Kinh Trạch đậu xe bên đường, hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: "Còn cháu thì sao, nói cậu nghe gần đây cháu thế nào."

"Đương nhiên là vô cùng vui vẻ, nhưng có hơi mệt. Chúng cháu vừa giải cứu một con hươu ba hoa bị thương trong một cuộc xung đột chiến tranh tôn giáo. Còn có con voi con châu Phi mà cháu nuôi ngày càng thân với cháu, nó đã học được cách chia sẻ thức ăn với cháu." Hồ Thiến Tây nói với giọng điệu phấn khích, vui vẻ nhắc đến những con vật nhỏ mà cô ấy nuôi, quen thuộc như nắm trong lòng bàn tay.

"Còn có, còn có..." Ban đầu Hồ Thiến Tây vui vẻ chia sẻ, đến lúc sau giọng nói dần dần yếu đi, giọng điệu nghẹn ngào: "Chỉ là đôi khi nó... Rất đau. Nhiều lần như vậy rồi, cháu cảm thấy sắp không thể chịu đựng được nữa."

Vốn dĩ điệu bộ của Chu Kinh Trạch vẫn nhàn nhã, nghe cô ấy nói vậy chợt ngồi thẳng người, cắt ngang lời cô ấy, nghiêm mặt nói: "Tây Tây, về nhà đi."



Lúc Thịnh Nam Châu nhận được điện thoại của Chu Kinh Trạch thì đã hơn mười một giờ đêm, nói là có việc bảo cậu ta đến một chuyến.

Không còn cách nào khác, nô lệ Thịnh Nam Châu đành phải run rẩy đứng lên khỏi giường, mặc quần áo xong thì "Đinh" một tiếng, màn hình điện thoại di động hiển thị tin nhắn Chu Kinh Trạch gửi tới.

[Tiện thể mang theo hộp thuốc Loratadine đến đây.]

Thịnh Nam Châu lạnh lùng trả lời: [Ừ.]

Thịnh Nam Châu mạo hiểm gió tuyết mang theo một hộp thuốc chạy tới nhà Chu Kinh Trạch. Sau khi vào cửa cậu ta thoáng nhìn thấy vết đỏ trên cổ Chu Kinh Trạch, còn có mấy vết trầy xước đỏ như máu.

"Bộp" một tiếng, Thịnh Nam Châu vất vả rút hộp thuốc từ trong tay áo ra và ném nó lên bàn trà, liếc mắt nhìn thảm trạng trên cổ anh, giọng điệu giễu cợt:

"Giỏi thật đấy, mẫn cảm vì yêu, đúng là cao thủ."

Chu Kinh Trạch cũng không tức giận, anh ngồi xuống, rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra rồi ngậm vào miệng, bật lửa phát ra một tiếng "tách", ngọn lửa màu cam nổi lên, châm lửa rồi lại dập tắt.

Anh thổi ra một làn khói xám, giọng nói của anh lạnh như băng và giọng điệu tự đắc: "Ông đây còn tốt hơn cậu, cậu là một thằng nhát gan."

"Này, hơn nửa đêm tớ chạy tới đưa thuốc cho cậu, sao còn mắng chửi tớ?" Thịnh Nam Châu ngồi xuống đối diện anh.

"Tình hình của Tây Tây ở bên kia không ổn lắm..." Chu Kinh Trạch dừng lại, kể một chút về tình hình gần đây của cô ấy. 

Sau khi Chu Kinh Trạch nói xong, Thịnh Nam Châu bất ngờ trầm mặc xuống, mí mắt nhúc nhích một chút: "Tớ đi đón cô ấy về."

Vừa dứt lời, Thịnh Nam Châu cầm lấy điện thoại di động bên cạnh rồi đặt chuyến bay quốc tế nhanh nhất, vừa xem điện thoại vừa đi ra ngoài. Chu Kinh Trạch liếc mắt nhìn bóng lưng cậu ta, giơ tay dập điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay vào gạt tàn rồi mở miệng:

"Nếu không đón được ngưòi thì cậu cũng đừng quay lại."

Bóng lưng Thịnh Nam Châu dừng lại, nhẹ giọng nói: "Tớ biết rồi."

Sau khi Chu Kinh Trạch trở thành bạn trai tập sự của Hứa Tùy, anh đã thật sự rất cưng chiều cô.

Bởi vì biết rằng cô sợ lạnh và bị hạ đường huyết, anh luôn luôn có sẵn túi sưởi ấm tay và sô cô la trong túi của mình.

Thỉnh thoảng cùng nhau xem phim, nửa chừng đúng lúc Chu Kinh Trạch có việc gấp, Hứa Tùy thúc giục anh đi, nói một mình cô xem xong bộ phim này cũng không sao.

Chu Kinh Trạch lại giữ chặt tay cô, giọng nói chậm rãi: "Không vội, anh còn rất muốn xem xong kết cục."

Hứa Tùy im lặng, cô biết Chu Kinh Trạch cố gắng đặt cô lên hàng đầu.

Điều đáng chết nhất ở người đàn ông Chu Kinh Trạch này không chỉ là ngoại hình hấp dẫn và tính cách của anh, mà còn là vì anh luôn luôn nghiêm khắc, một sự thận trọng tỏa ra từ trong xương tủy.

Cuối tuần, hai người hẹn nhau, Chu Kinh Trạch nói sẽ đưa cô dạo bờ biển ở Dung Thành, vé tàu cao tốc đặt lúc mười giờ sáng, hai người cùng về. Ngày hôm sau, bởi vì ngày hôm trước Hứa Tùy đã làm việc mệt mỏi nên khoảng chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau mới rời giường.

Vốn đi cô đặt đồng hồ báo thức lúc 7:00, nhưng lại thức dậy lúc 7:40.

Hứa Tùy rửa mặt xong, khi trang điểm được một nửa, thì Chu Kinh Trạch lên lầu, gõ cửa đi vào.

Họ đã hẹn nhau lúc chín giờ ba mươi để đi đến ga tàu cao tốc, mà bây giờ chỉ còn nửa tiếng là đến giờ hẹn.

Giọng nói Hứa Tùy có chút hoảng hốt: "Em xong ngay đây."

Chu Kinh Trạch không nói gì, ngồi một bên chờ cô.

Trước khi ra khỏi cửa, các cô gái đều khá chậm chạp, chờ Hứa Tùy tay chân luống cuống trang điểm xong, lại rối rắm buộc luôn cả tóc.

Cô muốn chọn màu xanh lá cây, lại cảm thấy quá phù hợp với màu sắc của khuyên tai nên cô lấy một cái chấm bi đen trắng, phối một lát thì nhìn có vẻ ổn.

Hứa Tùy liếc mắt một cái, lại cảm thấy dải ruy băng màu xanh không tệ.

Cuối cùng hoàn toàn rơi vào rối rắm.

Toàn bộ quá trình, Chu Kinh Trạch không thúc giục cô một tiếng, vẫn kiên nhẫn chờ cô.

Hứa Tùy nhìn thoáng qua thời gian đã 9:40, cô giật mình rồi kéo cánh tay Chu Kinh Trạch đi ra ngoài, giọng điệu uể oải: "Này, trễ rồi, đi thôi, không đeo nữa."

Chu Kinh Trạch dừng bước, quay đầu lại, nắm tay cô đi qua bàn trang điểm, chỉ vào dây buộc tóc trên bàn: "Anh cảm thấy chấm bi đen trắng đẹp hơn, nhưng em có thể mang theo tất cả, thử hết mới có hiệu quả."

"Không sao đâu, không vội."

"Còn không vội à, sắp trễ rồi." Giọng điệu của Hứa Tùy buồn rầu.

Chu Kinh Trạch cầm lấy từng dây buộc tóc giúp cô thử, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không chút để ý:

"Đoán được hôm nay em sẽ nằm nướng trên giường hoặc sẽ trang điểm trễ nên anh đã đổi vé thành hai giờ chiều rồi."

"Vậy nên em có thể chọn từ từ, sau khi chọn xong thì anh đưa đi ăn trưa, sau đó đến ga tàu cao tốc. Anh cũng đã đặt khách sạn rồi, sẽ ở lại đó một đêm, đây là kế hoạch B." Giọng nói Chu Kinh Trạch chậm rãi.

Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thán sự chu đáo cẩn thận của anh, cô nói: "Được, vậy em từ từ chọn."

Các cặp tình nhân hẹn hò thường có xu hướng vì một bên đến muộn, dẫn đến bên kia nổi giận rồi cãi nhau. Nhưng ở với Chu Kinh Trạch, điều này sẽ không xảy ra.

Chu Kinh Trạch là một người bạn trai thật sự rất hoàn hảo.

Sau khi trở về từ Dung Thành thì cũng đến ngày làm việc, hình như Chu Kinh Trạch muốn đến thành phố Lâm công tác
một ngày, trùng hợp đó là ngày tiêm vắc-xin cho 1017, anh đưa chìa khóa cho Hứa Tùy, bảo cô mang mèo đi tiêm phòng giúp anh.

Đã rất lâu Hứa Tùy không đến hẻm Hổ Phách, vừa bước vào, rất nhiều ký ức đã bị niêm phong được mở ra.

Vừa vào cửa, Hứa Tùy gọi tên "1017" để thăm dò, một con mèo già lập tức nhảy phốc ra khỏi bồn hoa, lăn đến chân cô như một quả cầu tuyết lớn màu cam.

Hứa Tùy ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, đáy lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Hứa Tùy đi vào nhà Chu Kinh Trạch, tìm được túi đựng thú cưng, Khuê đại nhân phát hiện ra là cô nên vẫy đuôi, còn nhiệt tình liếm lòng bàn tay cô.

"Cũng đã lâu rồi không gặp em." Hứa Tùy cười nói.

Hứa Tùy chơi với nó một lúc, cuối cùng ôm mèo đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi sân và đóng cửa lại, thì cô bắt gặp một chàng trai với mái tóc húi cua, vóc dáng rất cao.

Hứa Tùy cảm thấy cậu ta quen mặt, lại không nhớ nổi đối phương là ai, cô gật đầu với cậu ta một cái, ôm mèo muốn rời đi. Nào ngờ chàng trai tóc húi cua gọi cô lại và nói: "A, chị Hứa Tùy."

"Sao cậu biết tôi?" Hứa Tùy dừng bước, giọng điệu nghi hoặc.

Thành Vưu cầm một túi giấy kraft trong tay đi tới, nói: "Tên tôi là Thành Vưu, hai chúng ta đã gặp nhau rồi, xem mắt? Quầy thịt nướng? Đại ca đánh nhau vì chị, có nhớ không? Lúc đó có tôi ở bên cạnh."

Thành Vưu vừa nói từ khóa vừa khoa tay múa chân, Hứa Tùy nhìn mặt cậu ta dần dần đối diện mới gật đầu: "Nhớ rồi, cậu muốn tìm anh ấy có chuyện gì sao? Anh ấy đang đi công tác, nhưng ngày mai anh ấy có thể sẽ quay về."

"Là như vầy, thông báo của công ty đã ra rồi." Thành Vưu gãi gãi đầu, giọng điệu do dự: "Hay là chị giúp tôi chuyển tới cho anh ấy đi, chuyện này... Tôi không dám đối mặt với anh ấy, cũng không thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ấy."

Hứa Tùy nhận lấy túi giấy kraft, vốn định muốn đem về mà nghe cậu ta nói như vậy nên ngón tay quấn lấy dây trắng phía trên, do dự một chút vẫn mở ra xem.

Tài liệu màu trắng lộ ra một nửa từ túi giấy, tiêu đề in đậm đặc biệt nổi bật và chói mắt, là thư chấm dứt hợp đồng của hãng hàng không quốc tế Tazhao với Chu Kinh Trạch.

Đồng tử đen nhánh co lại dữ dội.

Cô nhìn thoáng qua ngày tháng trên đó, là ngày Hứa Tùy đẩy anh ra, cố ý ở cùng Bách Úc Thật. Từ đầu đến cuối Chu Kinh Trạch không đề cập đến chuyện này, sau khi làm hòa cũng chỉ hời hợt nói mình ngừng bay.

Cuối cùng thì… Cô đã làm gì?

Hứa Tùy hít một hơi, cổ họng khô khốc: "Cậu có thể cho tôi biết vì sao anh ấy bị đình chỉ bay không?"

"Chuyện này... Tôi..." Thành Vưu nói chuyện ấp úng, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô, cậu ta thở dài một hơi: "Tôi nói với chị tất cả, nhưng chị đừng nói với đại ca những gì tôi nói, tôi còn muốn sống."

Thành Vưu nói, Chu Kinh Trạch làm việc có thành tích xuất sắc ở trong ngành và có kỹ thuật bay hạng nhất, đã được các nhà lãnh đạo coi trọng, cộng với tính cách thẳng thắn của mình, kiêu ngạo nhưng không tự phụ, đồng nghiệp cũng hòa thuận với anh.

Ba từ Chu Kinh Trạch nổi tiếng khắp cả ngành.

Trong khi đó, hãng hàng không quốc tế Tazhao có một mãnh tướng đắc lực khác được gọi là Cao Dương.

Nhưng hơi kém hơn một chút.

Nhắc đến Hàng không Tazhao, điều người ta nghĩ đến chính là Chu Kinh Trạch, không phải Cao Dương.

Bởi vì không ai quan tâm đến vị trí thứ hai.

Trên một chuyến bay quốc tế từ Thượng Hải đến Honolulu, như thường lệ, Chu Kinh Trạch đã bay chuyến bay quốc tế TC310 này với cộng sự cũ của mình, Lý Hạo Ninh.

Cơ trưởng và cơ phó có thể làm việc cùng nhau nhất định là một mối quan hệ hoàn toàn tin tưởng.

Chu Kinh Trạch làm việc tương đối ổn định, trong nhiều lần bay hầu như không xảy ra chuyện gì. Bởi vì an toàn tính mạng của hành khách, điều khiển trong khi bay, tất cả những việc quan trọng đều do anh lo liệu, những chuyện nhỏ nhặt khác sẽ giao cho cơ phó làm.

Tuy nhiên, trước chuyến bay này, Lý Hạo Ninh đột nhiên mời Chu Kinh Trạch uống cà phê.

Tay Lý Hạo Ninh cầm ly cà phê nóng hổi, sắc mặt có chút trắng bệch, anh ta nói: "Tháng trước mẹ em được chẩn đoán là suy thận, nhiễm trùng đường tiểu."

Chu Kinh Trạch vừa uống một ngụm cà phê, nghe vậy có hơi nóng đầu lưỡi, anh vỗ vỗ bả vai Lý Hạo Ninh: "Có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói."

Lý Hạo Ninh cười khổ nói: "Vốn dĩ là muốn đưa mẹ em đến Honolulu chơi trong đợt nghỉ phép hằng năm, bây giờ xem ra là không thể. Đại ca... Chuyến trở về đó anh có thể giao cho em bay toàn bộ hành trình hay không, sau đó lại giúp em chụp ảnh, em muốn gửi cho mẹ em."

Chuyến bay Thượng Hải đi Honolulu lần này, chủ quyền được giao cho Lý Hạo Ninh không nằm trong kế hoạch của Chu Kinh Trạch.

Theo lý thuyết, trong bốn chuyến bay, một chuyến có thể được giao cho cơ phó, nhưng thời gian Thượng Hải bay đến Honolulu không đúng, nửa đêm là thời điểm mệt mỏi nhất của phi công, cộng với những yêu cầu kiểm soát không lưu của mỗi tuyến rất khác nhau, anh sợ Lý Hạo Ninh có chút không thể đối phó.

"Đại ca, anh yên tâm, em sẽ không kéo chân anh." Lý Hạo Ninh nhấn mạnh, vẻ mặt cầu khẩn.

"Tôi có thể cho phép cậu bay.” Chu Kinh Trạch suy nghĩ một chút, nhấc mí mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén: "Không phải kéo chân tôi, mà phải nhớ rằng cậu đang mang tính mạng của hành khách trên vai."

"Em hiểu rồi." Lý Hạo Ninh cam đoan.

"Được."

Đến lúc bay đến Honolulu, ánh mắt Lý Hạo Ninh cẩn thận nhìn Chu Kinh Trạch.

Giọng nói Chu Kinh Trạch trầm thấp nặng nề: "Lý Hạo Ninh, cậu đến điều khiển đi."

"Được." Lý Hạo Ninh lập tức nhếch miệng cười.

Sau khi kiểm tra tất cả mọi thứ, máy bay cất cánh bình thường, chậm rãi và bay ổn định trên bầu trời.

Lòng bàn tay của Lý Hạo Ninh đổ ra một lớp mồ hôi, trán cũng ra một lớp mồ hôi mỏng.

Chu Kinh Trạch cho rằng cậu ta căng thẳng, còn cười đưa cho cậu một tờ khăn giấy lau mồ hôi trên trán.

Ba giờ đêm, mọi thứ đều bình thường, bỗng dưng màn hình radar đột nhiên mất tín hiệu, một nửa chuyển sang màu trắng.

Khi tất cả mọi thứ vẫn chưa kịp phản ứng, Lý Hạo Ninh lệch tuyến đường rồi rẽ sang phải.

Lỗi thao tác gây chết người.

Do radar mất tín hiệu, cộng với thời tiết, máy bay bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Ngay sau đó, một hành khách vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã ngã xuống vì va chạm trong cabin nên đã tái phát chứng động kinh.

Khoang hành khách bắt đầu phát ra náo loạn, tiếng trẻ em khóc, tiếng hành khách không thoải mái cầu cứu, xen lẫn với tiếng an ủi của tiếp viên hàng không.

Tất cả mọi người đều rất hoảng loạn, mọi thứ trở nên nghiêm trọng và không thể kiểm soát được.

Chu Kinh Trạch ngồi trong buồng lái, máy bay rung lắc dữ dội, cả người sắp bị hất ra ngoài. Anh nắm chặt tay vịn, đôi mắt đại bàng bình tĩnh, nếu sự tình trở nên nghiêm trọng thì hậu quả là gì?

Động cơ bốc cháy, thân máy bay bị hư hỏng thì mây bay lập tức rơi, tính mạng của người trên máy bay…

Anh không dám nghĩ tiếp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện