Buổi họp lớp cấp ba được định vào ngày thứ sáu, sau khi tan làm Hứa Tùy về nhà dặm lại lớp trang điểm, cô tỉ mỉ soi môi trước gương, cô hơi ngây ngất khi nhìn vào trong gương là một gương mặt với đôi lông mày mảnh mai và đôi môi căng đỏ mọng vô cùng xinh đẹp.
Ai mà có ngờ rằng điều cô ghét nhất trong quá khứ lại là soi gương, với một làn da xỉn màu, đen sạm, đầy mụn và thường xuyên vùi mình vào đồng phục rộng rãi. Lúc đó cô chỉ dám cúi đầu đi nhanh qua đám con trai đang cười đùa vui vẻ trên hành lang nhưng toàn bộ trong mắt cô lại là bóng dáng đang hoan hô cỗ vũ bóng đá cho anh. Và cô hay hy vọng rằng không ai sẽ để ý đến mình nhưng lại mong anh sẽ để ý đến cô.
Hứa Tùy hoàn hồn, phát hiện son đã trôi nhòe đi bèn lấy khăn giấy ra đặt gần trước gương để lau sạch phần son thừa.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Tám giờ tối, Hứa Tùy xuất hiện ở khách sạn Đẳng Thu Lai đợi, khi cô đẩy cửa đi vào bên trong thì đã có hơn chục người. Khi Hứa Tùy đi vào, cô rất căng thẳng bởi vì hồi ở trường, tính cách cô khá trầm lặng, hướng nội lại sống tuân theo nguyên tắc "khổ luyện học tập", phần lớn thời gian đều tiếp xúc với đề thi cho nên về cơ bản cô không bất kỳ người bạn nào. Cô bước vào, mọi người trên sân đều sửng sốt, lớp trưởng là người phản ứng đầu tiên, nói: "Hứa Tùy, cậu thay đổi nhiều quá, rất đẹp, suýt chút nữa tớ không nhận ra được cậu luôn rồi."
"Tớ nghe nói bây giờ cậu đang làm việc ở Phổ Nhân vậy sau này khám bệnh có thể tìm cậu đúng không? "Ai đó xen vào cười nói.
Hứa Tùy cười nhẹ, đang muốn trả lời thì ai đó tiến đến với gương mặt tràn đầy nụ cười: "Em gái xinh đẹp còn nhớ anh không, anh là ủy viên thể dục Vương Kiện, hồi đó không một ai đưa tin về đại hội thể thao ba ngàn mét, may mà em tốt bụng thay cái hạng mục này cứu anh á, em mau ngồi xuống đi."
"Nhớ chứ, cuối cùng chân em bị phế cả một tuần liền mà." Hứa Tùy nói đùa.
Hứa Tùy bước vào trong, một bạn nữ từ trong đám đó đưa tay ra, nói: "Bạn cùng bàn, lại đây, tớ dành chỗ cho cậu này."
Mắt cô lướt nhanh qua, chính là bạn cùng bàn cấp ba cũ của cô, Hứa Tùy ngồi xuống không bao lâu thì người người lần lượt đi vào.
Ba năm cấp ba, gần mười năm sau, mọi người đều đã thay đổi.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Chủ đề cũng được thay đổi, trong thời học sinh thì bàn về mối quan hệ mập mờ nam nữ, ai mặc váy ngắn hơn và giờ thì trở thành ai trở thành ông chủ và ai trở thành một kẻ đại ngốc, ai đã có gia đình rồi.
Chu Kinh Trạch, Tòng Ngữ Nhung lững thững đến muộn, bọn họ vừa vào không khí liền nóng lên, có người còn trêu ghẹo nói: "Ông chủ Chu và hoa khôi lớp đi cùng nhau kìa."
Tòng Ngữ Nhung cười tủm tỉm đang muốn tiếp lời thì Chu Kinh Trạch đá vào bạn nam gần nhất cất lên giọng nói lười biếng chen vào cười nhẹ: "Đi cùng con mẹ mày, gặp nhau ở cổng thôi."
Nói xong anh ngước mắt nhìn Hứa Tùy cách đó không xa, ánh mắt bá đạo mà thẳng thắn, Hứa Tùy nhìn lại anh, hai người nhìn nhau một hồi.
Cô dời mắt đi trước.
Hứa Tùy đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, bỗng nhiên có một người con gái mặc áo khoác màu be, đeo kính gọng mỏng, làn da rất trắng, đi đôi ủng màu nhạt bước vào.
Là Chung Linh.
Chung Linh bước đến gần Hứa Tùy chào hỏi, và nói: "Bên cạnh cậu có người không?"
Hứa Tùy ngớ người ra, lắc đầu nói: "Không có."
Chung Linh ngồi xuống bên cạnh cô, Hứa Tùy ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô. Cô không ngờ Chung Linh sẽ đến, họ mất liên lạc với nhau sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nói chính xác thì Chung Linh là người đã chặn cô, tài khoản trường hay mạng xã hội đều xóa cả.
Được trở thành bạn của Chung Linh là trùng hợp.
Vào năm lớp 12, những bạn học bồi dưỡng nghệ thuật trở lại học tập, vị trí chỗ ngồi của cả lớp đổi chỗ cho nhau đồng thời thực hiện phong trào đôi bạn cùng tiến, Chung Linh là một học sinh ban âm nhạc nên cần phải bù lại những kiến thức văn hóa chính vì vậy Hứa Tùy đã trở thành bạn cùng bàn của cô.
Sau khi tiếp xúc một thời gian, Hứa Tùy nhận ra tính cách của cô và Chung Linh rất giống nhau, tính cách đều vô tư, ôn hòa không nóng không lạnh, nhạy cảm mà chậm chạp. Điều khác nhau duy nhất đó là Chung Linh hay bị phiền muộn, suy nghĩ cô tràn đầy những năng lượng tiêu cực, cô hay mang cặp gọng kính dày cộm nhìn đăm chiêu, đầu óc cứ như trên mây không biết đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi có lần tòa lầu bọn họ cúp điện.
Đèn vừa vụt tắt, cả tòa nhảy nhót hò hét vang dội, sàn nhà cũng sắp bị giẫm nát, có người chạy còn đến bên cửa sổ hét đến khan cổ, thậm chí có người lợi dụng ném bài thi xuống đất, giẫm lên nó mấy đạp để giải tỏa áp lực.
Lúc này cô giáo dạy tiếng Anh trong lớp dùng thước gõ lên bàn giữa tiếng hò reo náo nhiệt và thông báo: "Các em tự học 20 phút, nếu điện vẫn chưa có thì lớp tan học".
Cô vừa dứt lời, tiếng hò reo và la hét càng lớn hơn, đề-xi-ben lớn đến mức mái nhà sắp bị bật tung nóc.
Sau đó giáo viên tiếng Anh đi vệ sinh, các bạn nam ở hàng ghế sau của lớp đã nhốn nháo và tụ tập lộn xộn từ lâu, nhóm này do Chu Kinh Trạch cầm đầu, anh nhặt quả bóng dưới chân lên và đá sập cửa đổ nát phía sau rồi bước ra ngoài.
Lúc đó, Hứa Tùy đang mượn ánh trăng sáng dọn dẹp cái bàn học bừa bộn của mình thì tự nhiên có một bạn ở bàn sau lấy bút chọc vào lưng cô muốn mượn một cây bút mực, Hứa Tùy lấy ra một cây bút màu đen rồi quay người lại, nhưng ánh mắt lại liếc thấy người con trai cao gầy với đôi vai rộng, đang mặc chiếc áo phông đen đang đi một cách rất là thờ ơ ở ngoài hành lang.
Anh đang nhai kẹo cao su, tay phải cầm một chiếc bật lửa màu bạc, thỉnh thoảng, ngọn lửa màu cam cháy bùng lên, soi rõ hình xăm trên mu bàn tay anh. Khoe khoang kiêu ngạo lại hấp dẫn lạ thường.
Lớp bốn bên cạnh đang là tiết chủ nhiệm, ngoan ngoãn tự mở bài hát "Thất Lí Hương" của Châu Kiệt Luân. Lúc cả lớp đang hát câu "Mưa suốt đêm, tình yêu của anh tuôn trào như nước mưa" thì Chu Kinh Trạch chậm rãi bước đến cửa sau của lớp sát bên, gõ gõ cửa kính và nói với một nụ cười bất kham:
"Khỏi phải hát, đi đá bóng đi."
Cuối cùng bóng đen của anh biến mất ở trong góc tường xa xa, Hứa Tùy sụp mi mắt lấy lại tầm nhìn, trong chốc lát, Chung Linh lại gần, hỏi: "Cậu trốn tiết đi ra sân bóng đấy à?"
Thần xui đất khiến thế nào mà một học sinh chăm ngoan như Hứa Tùy lại gật đầu một cái.
Hai người nắm tay nhau lẻn đến sân bóng, tìm một bãi cỏ xanh sạch sẽ ngồi xuống, cùng nhìn đám con trai phía đối diện đá bóng trên sân.
Đêm hè nóng oi bức, xung quanh lại có nhiều tiếng côn trùng lạ kêu, Hứa Tùy dùng đề thi kiểm tra làm quạt cho hai đôi má ửng hồng.
Chung Linh ngẩn người chợt nói: "Cậu có biết vì sao đang học giữa chừng tớ lại chuyển sang học nhạc không?”
Hứa Tùy tiếp lời đáp: "Tại sao?"
"Vì một người." Ánh mắt Chung Linh nhìn sang.
Hứa Tùy ngồi trên bãi cỏ xanh, ôm đầu gối nhìn theo ánh mắt của cô ấy, không biết Chu Kinh Trạch đã thay quần áo từ lúc nào nữa, bây giờ cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rực, quần đen và tất thể thao màu trắng, bắp chân anh săn chắc, đường cong cơ thể rất đẹp.
Đôi chân của Chu Kinh Trạch không ngừng dẫn dắt quả bóng dưới chân chạy về phía trước, giống như một con báo mạnh mẽ, những giọt mồ hôi trên trán rơi lả tả, anh lấy tay tùy ý vén áo lên lau mồ hôi, những giọt mồ hôi thẩm thấu xuyên qua hơi thở tự nhiên thoải mái nhưng lại đầy gấp gáp hổn hển.
Hứa Tùy chồng cằm lên đầu gối, tim cô như thắt lại ngập ngừng dò xét hỏi: "Chu Kinh Trạch?"
Chung Linh nhẹ gật đầu, nói: "Ừ."
Hứa Tùy cười mỉm, cũng đúng, không có gì lạ khi mọi người đều yêu thích Chu Kinh Trạch.
Sau đó Chung Linh không biết là vì tin tưởng hay là do không biết tâm sự cùng ai mà cô lại nói tất cả những tâm tư tình cảm tuổi hồng của mình cho Hứa Tùy.
Chung Linh nói rằng đã yêu thầm Chu Kinh Trạch từ năm cấp hai, cô biết đằng sau gương mặt bỡn cợt bất cần đời, luôn nở nụ cười lạnh lùng anh ấy thật ra chỉ là một chiếc mặt nạ mà ẩn chứa trong nó là sự lương thiện và sự chân thành.
Bố Chung Linh rất tức giận khi biết tin cô chuyển sang học nhạc nên đã la mắng cô một trận rất lớn, bởi vì đó là một việc quá mạo hiểm, đầu tiên có lẽ là vì cô học muộn hơn so với những bạn ban nghệ thuật khác và tất nhiên năng khiếu âm nhạc của cô cũng chẳng hơn được ai cả.
Người khác đã đi được giữa đường còn cô thì chỉ mới đến điểm xuất phát.
Nhưng cô lại không hề hối hận.
Trong tiết nghệ thuật, Chung Linh có thể quang minh chính đại nghe anh chơi đàn và âm thầm ghi âm lại những bài hát như "Tiểu Dạ Khúc", đến tối về nhà cô lén lén bật lên nghe đi nghe lại nhiều lần.
Trong lớp Chu Kinh Trạch thi thoảng gọi cô "Này, vào học rồi", cho dù anh có không nhớ tên cô nhưng trái tim của cô vẫn đập nhanh loạn nhịp, trong cơn hoảng loạn cô đã nhét đề kiểm tra trong học bàn rồi chạy theo cậu ra khỏi phòng học.
Ánh mắt Chung Linh đuổi theo bóng dáng anh đang chạy trên sân với một nụ cười gượng gạo: "Nhưng anh ấy mãi mãi cũng không nhìn thấy tớ."
Hứa Tùy nắm chặt tay cô, cụp mắt xuống nói nhẹ nhàng: "Tớ hiểu mà."
Chung Linh nhìn cô với nét mặt đầy kì lạ.
Sau khi kỳ tuyển sinh đại học, Chung Linh cũng không tỏ tình với Chu Kinh Trạch, không lâu sau cô xóa hết những phương thức liên lạc với Hứa Tùy, Hứa Tùy đoán rằng Chung Linh không chỉ xóa mỗi mình cô mà còn muốn xóa đi quá khứ một cách sạch sẽ.
Quả nhiên, sau đó Chung Linh đã hủy tài khoản trường trên mạng xã hội, trang chủ trống rỗng. Chợt nhiên có một giọng nói kéo suy nghĩ Hứa Tùy lại, tay cô nắm một ly vang sủi bọt (Sparkling wine), khẽ mở mi nói: "Cái gì?"
Chung Linh hỏi cô: "Tôi hỏi cậu bây giờ đang làm việc ở đâu?"
"Phổ Nhân." Hứa Tùy uống một hớp một ngụm vang sủi bọt, cảm nhận rõ được mùi chua trong miệng: "Còn cậu thì sao?"
Chung Linh nở một nụ cười hiếm, cô nói: "Mình là một nghệ sĩ vĩ cầm trong dàn hợp xướng Cầu Vồng."
"Tốt rồi." Hứa Tùy đáp.
Trừ cái này ra, cô cũng không biết phải nói gì.
Mọi người lần lượt đến đông đủ, trong bữa ăn không thể tránh khỏi việc va chạm ồn ào, cụng ly đổi chén và tranh giành lẫn nhau. Khi vào chỗ ngồi, Hứa Tùy cố tình ngồi xa Chu Kinh Trạch, bên tay trái cô là Chung Linh, bên tay trái cô là ủy viên thể thao Vương Kiện.
Chu Kinh Trạch được xem như là người làm mưa làm gió trên giảng đường, ban đầu chủ đề của mọi người đều xoay quanh anh, có người còn hỏi: "Ông chủ Chu, nghe nói cậu tuổi trẻ nhưng đã trên vai bốn thanh rồi, làm cơ trưởng rồi à."
(Cơ trưởng vác bốn thanh, có nghĩa là thuyền trưởng phải có can đảm chịu trách nhiệm. Trên máy bay, cơ trưởng là người có quyền lực và trách nhiệm lớn nhất, bất kỳ tình huống nào xảy ra trên máy bay, cơ trưởng là người bắt buộc phải có.)
"Tuổi trẻ tài cao, bái phục, bái phục." Lớp trưởng ôm quyền nhìn lấy anh.
Chu Kinh Trạch cầm ly rượu miệng vuông, lắc rượu bên trong, vẫn nhếch mép lên:
"Bây giờ thất nghiệp rồi."
Tất cả mọi người trong sân, ngoại trừ Hứa Tùy đều cười ha ha một tiếng rồi cụng ly với anh với ánh mắt cực kỳ ghen tị: "Thì có sao chứ, về thừa kế tài sản gia đình thôi."
"Đúng, Ông chủ Chu, tập đoàn gia đình cậu có thiếu vị trí an ninh thì gọi tôi nha."
Những lời tâng bốc này ít nhiều cũng xen lẫn sự đố kỵ, lúc đầu khi thông tin về đội trưởng họ Chu nổ ra trên mạng, cho dù họ có nghe thấy nhưng cũng chẳng ai hỏi, xác nhận hay quan tâm đến Chu Kinh Trạch.
Bởi vì họ cho rằng với gia cảnh thiên chi kiêu tử như anh sẽ sớm được giải quyết ổn thỏa mọi thứ. Ngọn gió vừa qua, chuyện được đè xuống, anh vẫn là một Chu Kinh Trạch có tiền đồ sáng lạn.
Hầu hết mọi người trên thế giới này không quan tâm đến người khác, họ không quan tâm quá trình mà chỉ quan tâm đến kết quả để thỏa mãn sự hiếu kỳ trong lòng.
Thần sắc của Chu Kinh Trạch vẫn lầm lì, buông tuồng, anh cũng không định giải thích, cũng chẳng cần thiết, anh bỏ qua đề tài bằng khóe môi chếch lên một vòng cung nhỏ đầy sắc sảo.
Ủy ban thể thao Vương Kiện ngồi bên trái Hứa Tùy rất nhiệt tình, anh hỏi cô có muốn uống nước không, sau đó chủ động gắp thức ăn vào bát cô.
Sự nhiệt tình khiến Hứa Tùy có chút không biết phải làm sao.
Cảnh tượng này được lớp trưởng tình cờ nhìn thấy, sau đó một nhóm người bắt đầu lớn tiếng la ồ lên: "Tiện Tiện, tớ khát quá, rót tớ ly nước đi."
"Tiện Tiện nha, cậu thiên vị quá, sao cậu chỉ chăm một mình Hứa Tùy vậy." Một bạn nam ôm cổ họng hét lên.
Vương Kiện đành chịu và dỗ đám người người này, cười mắng: "Cút cút, các người không có chân không có tay à?"
Bầu không khí náo loạn lên, đột nhiên có một giọng nói trầm lạnh lùng vang lên hét lớn: "Vương Kiện."
"Có!" Vương Kiện đang nói chuyện với những người bên cạnh, khi nghe thấy những lời đó thì đáp lại như một phản xạ có điệu kiện. Lúc này mọi người cười vang, thậm chí có người cười đến mức còn dùng đũa gõ vào bát, lớp trưởng mắng:
"Này, cậu ở trong đội bóng Châu Gia rồi quen với sự chỉ huy này rồi à."
"Không phải mà." Vương Kiện ngượng ngùng xoa xoa đầu. Lúc này Chu Kinh Trạch cầm chai bia đập vào góc bàn, nắp chai rơi xuống đất *teng teng*, đôi mắt anh đen sẫm, sắc bén nhìn cậu chằm chằm rồi đưa cho Vương Kiện chai bia, khóe miệng nhếch lên cười: "Nào, hãy trở về lại với những năm tháng ở sân bóng."
Vương Kiện tiếp lấy, uống cạn nửa chai bia trong sương mù, thời
gian kế tiếp Chu Kinh Trạch dường như chỉ nhắm vào cậu ta, rót vào ly cậu theo nhiều cách khác nhau đến nỗi Vương Kiện phải đi nhà vệ sinh nhiều lần và liên tục nôn mửa. Hứa Tùy đang nói chuyện với Vương Kiện thì màn hình điện thoại di động bên cạnh sáng lên, cô cầm lên thì thấy đó là tin nhắn của Chu Kinh Trạch: "Em thử nói với cậu ta thêm một lần nữa thử xem?"
Hứa Tùy run lên, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm cách đó không xa.
Ánh mắt Chu Kinh Trạch không chút kiêng kị, mang tính chiếm đoạt, hung hăng nhìn thẳng vào mắt cô.
Cho đến khi người bên cạnh hét lên gọi anh, Chu Kinh Trạch mới tạm thời bỏ qua cho cô.
Sau khi ăn đồ ngọt xong, quyền tự chủ đương nhiên nằm trong tay một cô gái. Đúng lúc Tòng Ngữ Nhung ngồi bên cạnh Chu Kinh Trạch, nhìn xuống thực đơn, cô tiện tay chải lại tóc tai, thấy sợi tóc sắp được lướt qua cánh tay của Chu Kinh Trạch, anh liền lặng lẽ quay sang một bên.
Tóc cô phất vào dựa vào chỗ trống.
Vẻ thất vọng thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của Tòng Ngữ Nhung.
Lúc này Tòng Ngữ Nhung chuyển sự chú ý sang thực đơn, tay của cô chỉ vào đĩa trái cây lớn và nói: "Hay là gọi một dĩa xoài bự đi, tớ thích vị này nhất luôn."
Hoa khôi lớp lên tiếng, mọi người cũng không có ý kiến, ai mà không thích chiều người đẹp, khi Tòng Ngữ Nhung định kêu phục vụ gọi món này, Chu Kinh Trạch dựa lưng vào ghế, đột nhiên lên tiếng, thanh âm trầm trầm:
"Tôi dị ứng với xoài."
Mí mắt của Hứa Tùy run lên một cái. Tòng Ngữ Nhung thốt lên, đôi môi đỏ mọng nói: "À, cậu bị dị ứng vậy tớ sẽ gọi món khác nhé."
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ lúc này cũng đã qua, cả nhóm định chuyển đến hàng ghế cao nhất. Lớp trưởng đứng dậy, dùng đũa gõ vào cốc, nói: "Các đồng chí nam, đồng chí nữ bây giờ có thể thay đồng phục học sinh, nhớ gắn bảng tên vào, lát nữa sau khi mở cỗ máy hộp thư thời gian, chúng ta sẽ chụp một bức ảnh nhóm đấy."
"Haizz, đừng nói nữa, tớ cố ý lục lọi đồng phục được xếp dưới đáy hộp ra, các cậu đoán xem chuyện gì nữa sẽ xảy ra, khóa kéo không kéo lên được nữa rồi."
"Thời gian đúng là con dao hai lưỡi."
"Hôm nay chúng ta đang nhớ về tuổi thanh xuân, chủ đề tạm gọi là tuổi mười bảy đi."
Tuổi 17, một từ đẹp đẽ và thoáng qua, là tuổi mà trong bài hát của SHE đã cất lên "vừa mong đợi vừa sợ hãi".
"Hôm nay chúng ta đang nhớ tuổi trẻ, nên tạm gọi là mười bảy đi."
Tốc độ của Hứa Tùy và Chung Linh tương đối chậm, khi họ bước ra thì không có ai trong phòng thay đồ nữa, Chung Linh bật vòi nước lên, nước chảy róc rách đổ xuống.
Đồng phục học sinh của Thiên Trung là đồng phục kiểu điển hình Trung Quốc. Chúng không phải là màu xanh và trắng trong phim ngôn tình, cũng không phải váy đồng phục trong phim Nhật Bản, đồng phục trường rộng rãi và cổ điển, thậm chí chúng còn trông tầm thường.
Nhưng bây giờ tôi mặc nó lên lại cảm thấy rất đẹp mắt.
Hứa Tùy vừa nhìn gương vừa buộc tóc, đôi ngươi đen láy trong vắt, làn da trắng mịn, đôi môi hồng nhạt, vài sợi tóc con loã xoã trên trán, tóc đuôi gà buộc cao, đồng phục màu xanh than, giữa tay áo còn có một vòng màu cam, như điểm xuyến cho bộ áo.
Chung Linh nhìn Hứa Tùy trong gương, đột nhiên hỏi: "Có phải cậu và Chu Kinh Trạch đang quen nhau không?"
Cánh tay cầm đuôi tóc của Hứa Tùy buông xuống, nhẹ nhàng nói: "Cũng tính là thế, mà sao cậu lại biết?"
"Là do ánh mắt, ánh mắt cậu ấy nhìn cậu." Chung Linh cười cười rồi hỏi thẳng vào vấn đề: "À mà, theo tôi nhớ thì cậu bị dị ứng với xoài nhỉ."
Hứa Tùy gật nhẹ, tim Chung Linh như bị ai bóp lấy, nhìn thấy người con trai mình thầm yêu bao lâu nay nhớ rõ thứ mà cô gái khác bị dị ứng, khiến cho lòng cô có một loại cảm xúc khó nói thành lời.
"Cậu có thể giúp tôi giữ bí mật không? Trước mặt các bạn khác... Chủ yếu là do quan hệ hiện tại giữa tôi và anh ấy khá phức tạp." Hứa Tùy nói ra.
"Cậu may mắn thật đấy." Chung Linh gật đầu, cô tắt vòi nước rồi vừa cầm khăn giấy lau tay vừa đi ra ngoài, như nghĩ tới điều gì đó đột nhiên nói với Hứa Tùy:
"Đâu phải cứ yêu thầm là có kết quả đâu."
Nói rồi, Chung Linh xoay người rời đi.
Hứa Tuỳ không nói gì, thì ra cậu ấy vẫn luôn biết.
Hứa Tùy rửa tay xong cũng ra khỏi phòng thay đồ.
Không lâu sau đó, vách buồng nhà vệ sinh vang lên tiếng "bốp", cửa buồng bị đạp mở, Tòng Ngữ Nhung bước ra, trên tay cô còn cầm áo bra màu trắng, quần áo thì chưa mặc xong, trên gương phản chiếu lại biểu cảm ghen ghét tức giận của cô ta.
"Tư Tư, cậu đoán xem trong hộp thư thời gian "Gửi tôi của 10 năm sau" cô ta viết gì?"
"Viết gì vậy?"
"Một đứa ăn mặc quê mùa, tự ti, nghèo lại còn xấu như nó, tất nhiên sẽ mong bản thân thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại rồi", lại nói tiếp "Lát nữa mình đọc cái của nó lên đi."
Cô ta muốn khiến Hứa Tùy quê mặt.
Sau khi thay đồng phục, đẩy cánh cửa lớn ra, Hứa Tùy có hơi mông lung, dường như cô thật sự đã quay trở lại cái thời còn mặc đồng phục, liên tục làm các bài kiểm tra, sau khi tan học lại thỉnh thoảng mơ mộng.
Chu Kinh Trạch mặc đồng phục một rất cách tùy tiện, anh mở nút áo ngoài, trong tay là một chai bia, xương cổ tay hiện rõ, không biết người bên cạnh đang nói những lời bậy bạ gì mà anh lại cười rất phóng đãng.
Trên ngực trái của anh cài một tấm bảng tên, cái tên được khắc rõ từng nét:
Chu Kinh Trạch Lớp 10/3.
Vẫn là chàng trai tùy tiện lông bông của trước kia.
Cứ như cô đã quay trở về thời ấy.
Mãi đến khi lớp trưởng lên tiếng, cô mới lấy lại tinh thần, đi kiếm chỗ trống trên sô-pha để ngồi xuống, Hứa Tùy rướn người muốn lấy một chai nước, chỉ vừa vươn tay ra đã có một ngón tay lạnh băng đụng vào mu bàn tay cô.
Hứa Tùy nhìn sang anh.
Chu Kinh Trạch cũng đang nhìn cô.
"Luật cũ nhé, chơi trò chơi mà thua thì phải chọn sự thật hay thử thách, chọn nói thật là phải đọc những gì mình đã viết hồi 10 năm trước đó nha."
Chơi hết một vòng, mọi người ai cũng chọn đọc nguyện vọng thuở xưa của bản thân, khi chú tâm nhớ lại, mọi người đều cười to, vì nói ra những điều ngốc nghếch ấy rất thú vị.
"Sau khi lớn lên ông đây sẽ giải cứu thế giới."
"Muốn ngồi tàu Noah vòng quanh vũ trụ."
Nguyện vọng của các bạn nữ thì không được "lớn lao" như thế, đa phần đều là "Có được công việc tốt và một người yêu mình", hoặc là "Mong bản thân sẽ trở nên xinh đẹp khoẻ mạnh".
Theo Hứa Tùy nhớ, hoạt động hộp thư thời gian này là do lớp trưởng đề xuất hồi năm lớp 12, lúc ấy cô bị bệnh xin nghỉ nên không gửi, sau khi thi đại học cô cũng không liên lạc với ai thành ra cũng quên mất vụ này.
Mãi đến cuối kì một năm nhất, mọi người tổ chức một buổi họp lớp, lớp trưởng mới giục Hứa Tùy nộp thư. Thời điểm ấy Hứa Tùy rất bận, vội vàng viết xong một bức thư rồi gửi đi.
Chơi đến vòng thứ hai, mới ván đầu Hứa Tùy đã thua, cô cũng chọn sự an toàn: "Đọc thư đi."
Chắc là cô đã viết mấy câu kiểu như là mong thế giới hoà bình, cuộc sống bình yên.
Uỷ viên văn học và nghệ thuật của lớp rút thư của Hứa Tùy từ đống thư, nhìn thấy một ông mặt trời được vẽ trên thư cô lập tức đơ ra, ngay sau đó kế bên lại xuất hiện thêm một mặt trời với gương mặt thắc mắc.
Cô mở thư ra, đọc không được lưu loát lắm:" ZJZ, xin chào, tớ là Hứa Tùy, là bạn cùng lớp với cậu. Cách tỏ tình bằng thư tay quê mùa như này, chắc là cậu thấy tớ mắc cười lắm nhỉ..."
Hứa Tùy giật thót người, cô gửi nhầm thư rồi, bức thư đã sửa đi sửa lại nhiều lần vẫn chưa dám gửi đi vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Lý trí bảo cô hãy lấy lại bức thư thế nhưng không kịp nữa rồi, tiếng các bạn xung quanh bàn tán nói chuyện càng lúc càng lớn, nhóm của Tòng Ngữ Nhung cũng lại gần rồi.
Mọi người cười lớn, có bạn nói: "Có ai gửi nhầm rồi ha, gửi hẳn thư tình qua rồi kìa."
"ZJZ là ai nhỉ? Triệu Kiện Chính, có người thầm mến ông kìa!"
Có người cười nhạo:" Ôi trời, tui có gì nói đó, viết thư tỏ tình như này đúng thật là quê mùa á."
Xung quanh ồn ào lên, chẳng ai để ý nội dung bức thư là gì, tiếng hát hò, tiếng huýt sáo, tiếng cụng ly chồng lên nhau, lấn át nội dung bức thư.
Bỗng nhiên, một tiếng "choang", Chu Kinh Trạch cầm ly rượu trên bàn quăng mạnh xuống sàn, mảnh vỡ văng tung toé, anh ngồi ngay đó hai tay chống lên đùi, liếc mắt nhìn từng người trong phòng, đôi mắt tràn đầy sự tức giận, chậm rãi hỏi:
"Cười đủ chưa?"
Căn phòng lập tức yên tĩnh, bọn họ không biết tại sao Chu Kinh Trạch lại tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Uỷ viên văn học và nghệ thuật đọc lại nội dung của bức thư, xung quanh vẫn còn vài tiếng rầm rì, họ không thấy mình sai, thế nhưng nghe đến cuối thư cả phòng lại im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi, không một ai nói chuyện, nhất trí giữ im lặng.
Giọng của ủy viên văn học và nghệ thuật vốn đã rất hay, không hiểu cô đồng cảm với bức thư hay sao mà đọc nghe rất xúc động, giọng cũng trở nên ấm áp, rõ ràng từng câu từng chữ.
ZJZ, xin chào, mình là Hứa Tùy, là bạn cùng lớp với cậu. Cách tỏ tình bằng thư tay quê mùa như này, chắc là cậu thấy tớ mắc cười lắm nhỉ.
Tớ thích hình ảnh cậu trong bộ đồng phục chơi bóng màu đỏ, đeo băng bảo vệ cổ tay màu đen, chạy như bay đưa bóng vào rổ trong tiếng reo hò của mọi người. Tớ thích dáng vẻ tùy tiện, vô tư đứng trên bục giảng nói về lý tưởng của cậu. Tớ thích cậu lúc tức giận sẽ im lặng hút hết điếu thuốc, lại cố kìm nén làm cho xong chuyện.
Thậm chí thích cả khi cậu nhíu mày, thích nụ cười cà lơ phất phơ khi chọc ghẹo người khác của cậu.
Hôm trời đẹp tớ nhớ đến câụ, thấy hoàng hôn cũng nhớ về cậu, cậu là trang giấy trắng cũng là vết mực xanh.
Người mỗi sáng thứ hai lén quay đầu nhìn cậu đến mỏi cổ là tớ. Người mà trời đổ mưa to vẫn đứng trên sân thượng lén nghe cậu chơi đàn cello cũng là tớ.
Không một ai hay, cả tuổi thanh xuân của tớ chính là cậu.
Tớ phải dùng gì để níu cậu ở lại.
Trước đây khi cậu chơi đàn cello, chỉ mong được thành cái bóng để mỗi khi cậu cúi đầu là có thể dễ dàng nhìn thấy.
Muốn trở thành rượu vang sủi bọt của thức uống mát lạnh cậu thích uống sau mỗi trận bóng, tan biến rất nhanh nhưng lại in hằn trong trí nhớ của cậu.
Sau này khi cậu trở thành phi công, bay lên độ cao cả ngàn thước, vượt qua sa mạc, bay qua đại dương, ngắm nhìn thế giới rộng lớn. Tớ mong mình sẽ là một ngôi sao, một ngôi sao mà khi cậu lơ đãng chút thôi là có thể nhìn thấy.
Dù cho không sáng rực thu hút mọi ánh nhìn.
Người ta thường nói tình yêu thầm tuổi thanh xuân không có tên gọi, nên đến cả tên của cậu tớ cũng chỉ dám viết tắt.
Không phải Z, J, Z mà là Chu, Kinh, Trạch (Zhōu Jīng Zé)
Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu tớ luyện tập cách kêu tên cậu. Lần này là tớ dùng hết lòng can đảm của tớ để gọi đấy.
Chu Kinh Trạch, tớ thích cậu.
Cậu có nghe thấy không?