Roman Roland đã từng nói - trên thế giới này chỉ có một chủ nghĩa anh hùng thật sự, đó chính là sau khi biết rõ sự thật của cuộc đời nhưng vẫn nhiệt tình yêu thương nó.
Hứa Tùy có thể cảm nhận được điều đó trên con người Chu Kinh Trạch, không oán giận, không thỏa hiệp, dù bị đối xử bất công cũng không oán hận.
Thiếu niên không sợ năm tháng dài lâu.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Anh vẫn giữ một phần nhỏ trong trái tim mình.
Chu Kinh Trạch giơ tay lau đi nước mắt cho cô, kéo người ra khỏi vòng ngực, thay đổi chủ đề, nhướng mi cười nhẹ: “Còn muốn ăn sơn tra không? Lớp áo đường sắp tan rồi.”
“Muốn.” Hứa Tùy khịt mũi một cái.
Chu Kinh Trạch đưa Hứa Tùy di ăn cơm xong, đúng lúc quảng trường đối diện sông Nha đang đốt pháo hoa mùa đông, hai người cùng nhau xem pháo hoa.
Buổi tối khi về đến nhà, Chu Kinh Trạch lo lắng cô gái của anh đang có cảm xúc kích động sẽ xảy ra chuyện nên giữ cô lại.
Kết quả khi Hứa Tùy tắm rửa xong, có lẽ là bởi vì sau khi tan làm xong đã khóc rất nhân nên tiêu hao quá nhiều sức lực, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rồi.
Chu Kinh Trạch không ngủ, anh dựa vào tường bảo vệ Hứa Tùy, thấy cô không an phận xoay người lại, chăn bị dịch xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như ngó sen.
- -- Đọc full tại Truyenfull.vn ---
Người đàn ông cong một chân xuống, đi qua đó giúp cô kéo chăn lên, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô, cuối cùng đi ra ngoài.
Trên ban công, gió lạnh hiu hiu, những vì sao trên cao điêu tàn.
Chu Kinh Trạch dựa vào trước lan can, lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, cúi đầu ngậm lấy nó, thuần thục “Cạch” một tiếng đốt lửa lên, từng đợt khói trắng nhè nhẹ bay ra từ đôi môi mỏng, phiêu dạt giữa không trung.
Chu Kinh Trạch cầm điếu thuốc lười biếng đặt tay lên lan can, híp mắt nhìn về phía cách đó không xa, không biết đang nghĩ gì.
Khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay thon dài, Chu Kinh Trạch liền ném điếu thuốc vào chậu hoa, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm một dãy số.
Không bao lâu sau, điện thoại kết nối, Chu Kinh Trạch nâng lên vẻ mặt tản mạn, nghiêm mặt nói: “Xin chào, là chủ nhiệm Trương của bệnh viện Phổ Nhân sao...”
Ngày tiếp theo, Hứa Tùy đứng dậy từ trên giường, bởi vì được ngủ một giấc sau khi phát tiết nên khi tỉnh dậy, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sáng nay Hứa Tùy phải đợi trong văn phòng bệnh viện tới mười một giờ, y tá lại gõ cửa, nói chủ nhiệm Trương tìm cô. Hứa Tùy gật đầu, buông con chuột ra, đứng dậy đi về phía văn phòng chủ nhiệm.
Khi bước vào văn phòng chủ nhiệm, giáo sư giơ tay bảo cô ngồi xuống. Vẻ mặt của Hứa Tùy lạnh nhạt, cho rằng chủ nhiệm sẽ lại nói các lời dặn dò để cô tiếp nhận bệnh nhân này.
Không ngờ giáo sư Trương lại đặt bút xuống, ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Hứa à, tôi xin lỗi vì những gì đã nói với em trước đó... bạn trai em cũng đã nói với tôi, không ngờ còn có một ẩn ý đằng sau, công việc của chúng ta ít nhiều gì cũng phải chịu chút ủy khuất.
“Người bệnh này, em có thể tự quyết định nhận hay không.”
“Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ, em phải nói việc này với bệnh nhân và phải đích thân đối mặt.”
“Được, cảm ơn thầy.” Hứa Tùy nói.
Vào lúc nghỉ trưa, Hứa Tùy đã gửi một tin nhắn cho người được ghi chú là người chăn nuôi:
“Anh đã nói gì với thầy của em vậy, thái độ hôm nay của ông ấy quay ngoắt 180 độ.”
Không bao lâu sau, Chu Kinh Trạch trả lời lại: “Nói bạn gái của anh là vòi nước, nếu làm cho em khóc lần nữa, ông đây sẽ san bằng đơn vị của mấy người.”
Chu Kinh Trạch trả lời khá không đứng đắn, Hứa Tùy nhìn chằm chằm mặt chữ đến nỗi bật cười thành tiếng, cô gõ chữ trên khung thoại trả lời lại: “Nếu em từ chối, đến lúc đó có người nhà hay truyền thông lấy hành động này viết báo, em bị mất việc thì làm sao bây giờ?”
“Ông đây nuôi em.” Chu Kinh Trạch trả lời vừa quyết đoán lại nhanh chóng.
Rất đơn giản, chỉ bốn chữ nhưng lại khiến trái tim của Hứa Tùy nhảy lên một chút, hai má có chút nóng, nói: “Không phải anh không có tiền sao?”
Chu Kinh Trạch nhìn những dòng chữ này, đầu lưỡi chạm nhẹ vào má trái, cười một tiếng, nói: “Ông đây có vợ, tài sản trong nhà do anh xử lý.”
Gương mặt Hứa Tùy càng thêm ngượng ngùng, đổi chủ đề thành cuộc sống hằng ngày nhắn vài câu với Chu Kinh Trạch, cuối cùng, một câu không rõ đầu đuôi của Chu Kinh Trạch nhảy lên trước màn hình, nói:
- -- cho dù là em quyết định làm gì, đều có anh ở đây cho em phó thác.
Lông mi Hứa Tùy khẽ run lên, trả lời: “Được”
Thật ra vào ngày hôm qua sau khi Chu Kinh Trạch nói những lời này với cô, trong lòng Hứa Tùy đã sớm có quyết định.
Hai ngày này Tống Phương Phương nằm trong bệnh viện Phổ Nhân cũng đã chấp nhận trị liệu, chẳng qua ông ta vẫn luôn đợi Hứa Tùy trả lời lại. Hứa Tùy lại một lần nữa xem hồ sơ bệnh án của ông ta.
Không biết có phải do nhân quả báo ứng trong Phật giáo đã từng nói hay không.
Mấy năm qua Tống Phương Chương liên tục gặp vấn đề về cơ thể, phải nhập viện điều trị liên tục, tình trạng cơ thể ngày càng sa sút. Hứa Tùy nhìn thoáng qua những chẩn đoán bệnh dày đặc trên giấy, có thể khẳng định, hiện giờ ông ta đang lôi kéo một cơ thể tàn tật để sống tạm bợ qua ngày.
Hứa Tùy nhớ rõ những tổn thương và khiển trách đạo đức mà một nhà Tống Phương Chương gây ra cho bọn họ, khiến mẹ Hứa thường xuyên tạo áp lực về mặt tình cảm với cô, làm cô không thể nào được phạm sai lầm, chăm chỉ học tập, sau khi lớn lên phải trở nên nổi bật.
Còn bà thường xuyên khóc thầm trong đêm, bà không còn đứa con nào nữa, tuỏi còn trẻ mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mấy năm đó, gia đình Hứa Tùy lớn lên trong môit trường vô cùng áp lực, bây giờ cô không thể nhớ rõ được lúc đó bản thân đã chịu đựng như thế nào.
Hứa Tùy nhìn dãy số trước màn hình máy tính, nhập số đó vào điện thoại và bấm gọi, điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia có chút vui mừng trong lo sợ, giọng nói khàn khàn: “Hứa Tùy...”
“Tôi có đáp án rồi.” Hứa Tùy nói.
Đầu bên kia điện thoại kia đang nói “Nếu không thì hẹn một quán cà phê vân vân”, Hứa Tùy đột nhiên cắt ngang lời cô ta, nói “Đến khu vườn dưới lầu của bệnh viện đi.”
Khoảng ba bốn giờ chiều, trời trong xanh, ánh nắng ấm áp sau giờ trưa, các y tá hoặc người nhà sẽ đẩy bệnh nhân tản bộ trong vườn, hít thở chút không khí trong lành.
Hứa Tùy không ngờ Tống Tri Thư cũng đẩy cha cô ta xuất hiện trong khu vườn, ánh mắt cô ta căng thẳng, Tống Phương Chương mặt đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, cơ thể gầy gò như da bọc xương, trong vô cùng trống rỗng dưới lớp quần áo to rộng, hơi nước trên người ông ta biến mất, làn da nhăn thành từng nếp gấp chồng chất trên khuôn mặt, giống như một lớp vỏ cây sắp chết già.
“Chú Tống, xin chào.” Hứa Tùy đút tay vào trong túi áo blouse trắng, giọng điệu bình tĩnh.
Tống Phương Chương nhấc đôi mắt vẩn đục lên nhìn cô, rõ ràng không nhận ra Hứa Tùy.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Tùy không thể nói rõ hận thù của mình ngày càng gia tăng hay đang thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, con sẽ bảo y tá dẫn cha qua bên kia phơi nắng, một lát con sẽ lại đây.” Giọng nói của Tống Tri Thư dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con.
Lúc này cho dù là ai cũng không nhận ra người phụ nữ dịu dàng bây giờ, năm xưa đã từng dẫn đầu một đám nữ sinh ngang nhiên ném cặp sách của Hứa Tùy cửa sổ tầng năm xuống, chỉ vào mũi cô mắng to “Con đix” “Mọi người mau nhìn xem, cô ta là con gái của liệt sĩ” hay những lời nhục mạ khác.
Tống Phương Chương cười gật đầu, khi đi lướt qua Hứa Tùy cũng cười nhẹ với cô.
Sau khi người đi xa rồi, Hứa Tùy đứng thẳng lưng trước mặt Tống Tri Văn, mở miệng: “Chuyện giải phẫu cho cha cô, tôi không làm được.”
Tống Tri Thư lập tức gấp để đỏ mắt, chỉ về phía cách đó không xa: “Nhưng cô mau nhìn cha tôi đi, ông ấy đã như vậy----“
“Cho nên?” Hứa Tùy đột nhiên cắt ngang, nhíu mày lại hỏi cô ta, “Ít nhất cô còn có cha, mà cha tôi thì không còn nữa, ngay cả cơ hội nói một câu với ông ấy tôi cũng không có.”
Cô muốn nói với cha mình, công việc bây giờ của cô rất tốt, còn được tăng lương, đang yêu đương, gặp một người rất tốt.
Nhưng không còn khả năng.
“Bây giờ tôi nói cho cô, tôi vĩnh viễn sẽ không tiếp bất kỳ bệnh nhân nào từ nhà các người, đây là quyết định của tôi.” Hứa Tùy nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh, “Nhưng tôi không thể đại diện cho cả bệnh viện tôi được, cho nên cha cô vẫn có thể tiếp
tục trị liệu ở Phổ Nhân.”
Tống Tri Thư không ngờ Hứa Tùy vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện quá khứ, tức giận vô cùng, vốn dĩ còn giả nhân giả nghĩa liền lộ ra nanh vuốt, nói: “Cô còn xứng danh bác sĩ sao? Tính mạng không phải đều bình đẳng sao? Tôi đã nói xin lỗi với cô rồi, cô còn muốn cái gì chứ?”
Hứa Tùy không bị chọc giận, cô cười khẽ, sau đó nghiêm túc nói: “Cô không cần phải khiến trách đạo đức tôi, tôi đương nhiên xứng với danh bác sĩ, bởi vi từ trước đến nay, hơn nữa sau này tôi vẫn luôn cứu người.”
“Tôi tin tưởng đại bộ phận của thế giới này là tốt, trong lòng tôi có giá trị quan của chính mình, các người bây giờ không ảnh hưởng tôi được.”
Hứa Tùy cao hơn Tống Tri Thư một khúc, cô cúi người xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình nhàn nhạt, lời nói ra vừa dịu dàng lại tàn khốc: “Tống Tri Thư, cô không cảm thấy mọi thứ đều là do trời cao sắp đặt sẵn sao? Mười ba năm trước, chúng ta cùng sinh trên cùng một mảnh đất, tôi thì gieo một thân cây, còn cô, gieo hậu quả xấu.”
Tống Tri Thư chấn động cả người, bị lời nói và khẩu khí của Hứa Tùy dọa sợ. Từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ Hứa Tùy sẽ phản kháng lại và từ chối. Sau lưng cô ta toát ra một lớp mồ hôi, cả người đây choáng váng.
Đây là nhân quả báo ứng sao?
Hứa Tùy thu hồi tầm mắt trên người cô ta, không quay đầu lại mà rời đi.
Người đi rồi, Tống Tri Thư trực tiếp khóc to tại chỗ.
Sau khi Hứa Tùy nói xong những lời đó, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, cả người nhẹ nhàng vô cùng. Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng gỡ được gông xiềng do người khác mang cho trên người xuống.
Sau khi tan làm, Chu Kinh Trạch tới đón cô. Gần đây khi tan làm sớm anh đều tới đón Hứa Tùy, có khi sẽ đưa một bông hoa, có khi lại là một quả bóng bay màu vàng mua trên đường, hoặc là một số món quà nho nhỏ khác.
Mỗi ngày đều cho cô một bất ngờ khác nhau.
“Hôm nay ăn cơm anh đưa em đi gặp một người.” Hai tay Chu Kinh Trạch đặt lên tay lái, giọng điệu nhàn nhạt.
Hứa Tùy ngồi bên ghế phụ, giơ tay kéo dây an toàn, đang chuẩn bị gài lại nhưng không thể nào tìm đúng vị trí, cô đang rất vất vả đề tìm.
Chu Kinh Trạch chậm rãi nói ra một cái tên.
Cô cúi đầu, ngừng động tác lại.
Bên kia, sân bay Kinh Bắc, Thịnh Nam Châu đẩy hai rương hành lý to bước ra, bên cạnh anh là một người phụ nữ, tóc vàng, dáng người thấp bé, mặc một chiếc quần yếm denim màu xanh, tuy sắc mặt hơi tiều tụy nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, có khí chất xinh đẹp giỏi giang.
Thịnh Nam Châu một tay đẩy xe hành lý, một tay nắm chặt tay của người phụ nữ, Hồ Thiến Tây dở khóc dở cười: “Anh Nam Châu à, anh có thể buông tay em ra không, em sẽ không chạy đâu.”
“Không.” Thịnh Nam Châu ngạo kiều nói ra một chữ.
Hồ Thiến Tây không lay chuyển được anh đành phải mặc cho anh nắm, khi nhìn thấy bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh cách đó không xa, liền nói với vẻ đáng thương: “Em muốn đi vệ sinh, lần này em bảo đảm không chạy, hơn nữa không phải hộ chiếu đang ở trong tay anh sao, em cũng không chạy được.”
Lúc này Thịnh Nam Châu mới buông tay cô ấy ra.
Sau khi Hồ Thiến Tây đi vệ sinh xong, đứng trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương, vẫn cảm thấy không chân thật. Chân đạp lên quê hương đất mẹ, nhưng cô ấy lại cảm thấy choáng vàng.
Sau khi rửa tay xong, Hồ Thiến Tây đang định lấy một tờ giấy lau tay, kết quả bất ngờ tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, cả người dựa vào bồn rửa tay, sắc mặt tái nhợt, há to miệng thở dốc, tay chân cũng không thể cử động.
Giống như tâm linh tương thông, Thịnh Nam Châu cảm thấy không ổn, nghiêm mặt lại, sải bước đi về phía nhà vệ sinh nữ, cũng không màng đến ánh mắt khác thường của mọi người mà đi thẳng vào bên trong.
Khi tiến vào, Thịnh Nam Châu liền thấy Hồ Thiến Tây dựa vào trước bồn rửa tay, hai bờ môi tái nhợt, sắc mặt còn trắng bệch đến đáng sợ. cậu ta đi tới ôm lấy bả vai của Hồ Thiến Tây, thậm chí còn chưa hỏi gì đã lấy thuốc ra từ trong túi phải của cô ấy, thuần thục đút vào trong miệng cô ấy.
Hồ Thiến Tây khó khăn nuốt xuống, người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người đàn ông ôm ra ngoài.
Bên trong xe, Hồ Thiến Tây ngồi lên ghế phụ, nhắm chặt hai mắt, hơi thở dồn dập dần dần trở lại trạng thái ổn định, mười phút sau, khi mở mắt ra, trong ánh mắt đã khôi phục ý cười, nói:
“Anh Nam Châu, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không.”
“Ừm, em nói đi.”
“Chuyện này trước tiên đừng nói cho Hứa Tùy, em không muốn làm cậu ấy lo lắng. Chuyện em mắc bệnh này, vẫn giống như lúc nhỏ, các anh biết là được rồi.”
Thịnh Nam Châu nhìn cô ấy, thở dài một hơi: “Được.”
“Tây Tây.” Thịnh Nam Châu đột nhiên gọi tên cô ấy
Hai mắt Hồ Thiến Tây mang theo ý cười nhìn cậu ta: “Hửm?”
“Nếu đau thì phải nói cho anh.” Thịnh Nam Châu rũ mắt nhìn cô ấy.
Đừng làm như cái gì cậu ta cũng không làm được.
…
“Tây Tây đã trở lại?! Bây giờ chúng ta đang đi đón cô ấy sao.” Ánh mắt Hứa Tùy đầy bất ngờ, gương mặt vốn dĩ đạm mạc cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
Chu Kinh Trạch nhìn thoáng qua tin nhắn do Thịnh Nam Châu gửi tới trên điện thoại, ánh mắt tối lại một chút, sau đó ngẩng đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười lười nhác như mọi người, ngăn cô lại:
“Chậc, nếu bây giờ em qua đó, Thịnh Nam Châu không thể gấp được với em, sẽ để em phải chờ thêm hai phút.”
“Cũng đúng.” Hứa Tùy tỉnh ngộ.
Chu Kinh Trạch khởi động xe, xoa nhẹ tóc cô: “Đi, chúng ta đến chỗ cơm chờ.”
Trong nhà hàng, Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch đợi khoảng hơn nửa tiếng. Trong lúc đó mỗi khi có người đẩy cửa nhà hàng ra, lúc chuông gió bên trên phát ra am thanh, Hứa Tùy sẽ vô thức quay đầu nhìn sang.
Lát sau, cô nhìn thấy một người phụ nữ vừa quen thuộc lại xa lạ bước tới, đôi mắt to tròn, nụ cười khiến người khác vừa ấm áp lại tràn đầy sức sống, cô ấy cũng đã thay đổi, đã từng là một cô bé có giảm cân thế nào cũng không thể được, bây giờ lại gầy giống như cây trúc, tóc cắt ngắn, làn da trắng nõn bởi vì dãi nắng dầm mưa một thời gian dài bên ngoài, đã trở thành màu lúa mì khỏe mạnh.
Hứa Tùy có chút không dám gọi cô ấy lại.
Luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như một giấc mơ.
Hồ Thiến Tây giống như chú gấu koala lao về phía cô, ôm chặt lấy Hứa Tùy, nói: “Bảo bối Tùy, tớ rất nhớ cậu đó.”
Hứa Tùy cũng ôm chặt lấy cô ấy, nghe thấy vậy, hai mắt lập tức đỏ lên, hỏi: “Rốt cuộc cũng bỏ được mà trở về?”
“Ha ha, đương nhiên rồi, cậu vẫn là người bạn tốt nhất của tớ,” Hồ Thiến Tây vùi mặt vào bả vai cô, cười nói, “Nói gì thì tớ cũng muốn tận mắt chứng kiến các cậu hạnh phúc mà.”