Lý Tâm Ngọc kéo Bùi Mạc đi ra từ cửa sau đấu thú tràng. Tới đầu ngõ, thấy bốn bề vắng lặng, nàng không thể chờ đợi được kéo xuống cuộn lụa hồng kia, đem bức họa cuộn tròn mở ra một thước, lộ ra mặt trên hai vị mỹ nhân mặc giá y đỏ đứng sóng vai, nghiêng đầu ngoái nhìn lại. Vị mỹ nhân bên trái ngũ quan nùng lệ, mặt mày cùng Lý Tâm Ngọc mười phần tương tự, cánh môi không tô cũng hồng, như có như không đang cười, con ngươi đen nhánh như điểm mực, lại tựa như người sống.
Lý Tâm Ngọc đã rất lâu chưa thấy lại dung nhan của mẫu thân, cho dù là một bức họa vô tri vô giác vẫn có thể kích thích nỗi đau sâu trong nội tâm nàng. Trong trí nhớ mẫu thân luôn chân thành như trẻ nhỏ, lúc vui vẻ thì cười đến nhiệt liệt, lúc khổ sở có thể khóc đến sảng khoái, văn có thể dùng một tay vẽ tranh đẹp lung linh, võ có thể nhấc lên làn váy cùng phu quân và hài nhi chơi đùa đấu xúc cúc…
Đám người bảo thủ bên ngự sử đài đồng loạt dâng thư tố cáo nàng chuyên sủng, nhưng phụ hoàng cũng không đem những lời đồn đại chuyện nhảm như vậy để ở trong lòng. Mẫu thân sinh ra đẹp như vậy, cho dù càn quấy như thế nào đều có thể được tha thứ, đều là xứng đáng có được.
Lý Tâm Ngọc nháy nháy đôi mắt ẩm ướt, tầm mắt dời đi, rơi vào một vị mỹ nhân khác trong tranh... Nàng cũng cũng được coi là giai nhân thanh lệ, trên mái tóc đen chỉ cài một cây trâm phượng hình thức độc đáo, đáng tiếc đôi mày ngài nhẹ nhíu, một bộ dáng sầu não không vui, không có niềm vui vẻ xuất giá. Nữ nhân này xuất hiện, triệt để quấy nhiễu đoạn ký ức kiếm điệp tình thâm của Lý Tâm Ngọc đối với hôn nhân của cha mẹ, nàng cảm thấy rất tức giận, lại không biết vì sao mình lại tức giận.
“A a a a phiền chết, hồ ly tinh!”
Lý Tâm Ngọc lung tung đem bức tranh trong tay gấp lại, lại đập mạnh lên bờ tường. Nàng tự cho rằng bộ dạng mình lúc này thực hung ác, nhưng trong mắt Bùi Mạc nàng lại giống như mèo con bị giẫm đuôi, vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Ngươi còn cười?”
Lý Tâm Ngọc tức giận, vươn tay vỗ Bùi Mạc một cái. Chỉ là dưới tình thế cấp bách mất chính xác, một chưởng kia không nhẹ không nặng vỗ vào trên cánh tay phải Bùi Mạc đang bị thương. Bùi Mạc rên lên một tiếng, che tay cúi đầu.
“Ta ta ta làm đau ngươi? Xin lỗi xin lỗi, ta đã quên là ngươi bị thương.”
Thấy Bùi Mạc cúi thấp đầu không nói lời nào, Lý Tâm Ngọc cũng có chút hoảng hốt, ôm tay hắn cẩn thận hỏi: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi vẫn khỏe chứ? Không phải là khóc rồi chứ?”
Đương lúc nàng lo đến sốt vó, Bùi Mạc lại chợt phá lên cười, thuận thế giữ lại bàn tay non mịn của nàng, tiến đến trước mặt nàng đáp: “Điện hạ thật sự là lo lắng cho ta.”
“Tốt, đồ khốn ngươi, dám lừa bản cung!”
Bùi Mạc cơ hồ cùng nàng chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp giao triền, trong không khí cũng bị lây nhiệt độ của hắn, dù là Lý Tâm Ngọc quen thói cợt nhả cũng có chút chịu không nổi. Hai tay nàng đặt trên lồng ngực Bùi Mạc đẩy nhẹ một cái, híp mắt nói: “Làm càn.”
Hình như hắn đã sớm nhìn thấu bản chất cọp giấy của Lý Tâm Ngọc, Bùi Mạc không lùi mà tiến tới, đem tay nàng nắm chặt hơn chút nữa. Lý Tâm Ngọc làm bộ muốn bỏ qua hắn, Bùi Mạc liền lập tức giả vờ đáng thương hô lên: “Ta đau quá, điện hạ.”
Biết rõ Bùi Mạc là đang giả bộ, nhưng Lý Tâm Ngọc vẫn mềm lòng. Nàng quay đầu hừ một tiếng, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Được rồi, để ngươi nắm thêm chút nữa.”
Bùi Mạc cười một tiếng, đem mở bàn tay của nàng ra, năm ngón tay lồng vào nhau thật chặt. Dừng một chút, hắn lại nhíu mày, hình như không hài lòng với trạng thái lúc này, liền ghé sát vào bên tai nàng, hạ thanh âm thấp xuống hỏi: “Kia, ta có thể ôm điện hạ một cái không?”
“...”
Lý Tâm Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ngươi là muốn lòng tham không đáy ha.”
Bùi Mạc “Nga” một tiếng, bộ dạng có chút ủy khuất. Lúc này trời yên tĩnh không gió, tuyết đọng trên ngọn cây đầu tường tan rã tuôn rơi, lại xoạch một tiếng nện trên đỉnh đầu Lý Tâm Ngọc. Khối tuyết rất nhẹ, rất lạnh, lại trượt theo cổ áo Lý Tâm Ngọc chảy xuống dưới cổ, lạnh lẽo khiến nàng phát run. Nàng mặc kệ bức họa trong tay, xoa xoa đám tuyết đọng, lúc ngẩng đầu lên muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện ánh mắt Bùi Mạc lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn giương mắt nhìn phía đầu tường, thần sắc âm trầm, bắp thịt toàn thân đều vì đề phòng mà cứng ngắc. Lý Tâm Ngọc bị vẻ mặt này của hắn làm cho hoảng sợ, nghĩ thầm: “Không thể nào? Chẳng lẽ không cho hắn ôm một cái liền sinh khí?”
“Ngươi…”
Nàng vừa mới mở miệng nói một chữ, Bùi Mạc lại chợt ôm chầm hông của nàng, ôm nàng điểm nhẹ chân bay lên không trung, tiếp sau đó lùi lại mấy bước, cơ hồ đồng thời, ba nhánh ám tiễn lóe lên ánh sáng sắc lạnh liên tục ghim trước mặt đất dưới chân Bùi Mạc. Một tiếng thét kinh hãi muốn trào ra khỏi cổ họng bị nàng cố nuốt xuống, cảm giác đột nhiên mất trọng lượng khiến tim Lý Tâm Ngọc đập rộn lên. Nàng chăm chú vịn vai Bùi Mạc, rất nhanh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, cả kinh nói: “Có thích khách?!”
Thế này liền nguy rồi. Vì lén chạy ra ngoài điều tra ngầm, lại thêm Bạch Linh đang bị thương nằm liệt giường, Lý Tâm Ngọc căn bản không mang theo thị vệ khác ra cửa, bây giờ lại gặp chuyện như vậy! Bùi Mạc trở tay rút kiếm, trầm giọng nói: “Đừng sợ, trốn ở phía sau ta.”
Lý Tâm Ngọc gật gật đầu, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trên mái hiên cùng đầu tường chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bốn thích khách áo đen che mặt. Bọn họ ôm kiếm nằm rạp xuống, từ trên cao nhìn xuống giống như đang xem xét làm thế nào để triệt hạ con mồi.
Trường An tuyết lớn rơi, nhưng đám thích khách giẫm lên tuyết đọng trên mái nhà mà không phát ra một chút âm thanh nào, có thể thấy không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nếu không phải Bùi Mạc cảnh giác, sợ là hôm nay nàng sẽ bỏ mạng tại nơi này.
Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ việc mình trong bóng tối điều tra nghe ngóng Ngô Hoài Nghĩa đã rút dây động rừng?
Nhất thời trong lòng Lý Tâm Ngọc thoáng qua vô số ý niệm, tuyết dưới mặt đất chiết xạ kiếm ảnh lại khiến nàng hồi tưởng lại tình huống nguy cấp sợ hãi ngày ấy. Hình như cảm giác được nàng sợ hãi, Bùi Mạc nắm chặt tay nàng, im lặng trấn an nàng. Lý Tâm Ngọc đứng ở phía sau Bùi Mạc, nhìn bóng lưng không tính là cường tráng rộng rãi của hắn, sợ hãi trong lòng dần dần tiêu biến. Mặc kệ kiếp này đường sá có bao nhiêu gập ghềnh, dù sao, còn có Bùi Mạc bồi ở bên người nàng.
Bá ——
Thích khách trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đồng thời rút kiếm, đem hai mặt giáp công đánh úp về phía Lý Tâm Ngọc. Bùi Mạc nâng kiếm ngăn trở một người trong đó, lại toàn thân đổi phương hướng, kéo Lý Tâm Ngọc xoay đi, lại một chưởng đánh về phía cổ tay người còn lại, thích khách kia bị hắn đánh trúng cổ tay tê rần, kiếm trong tay thoát lực rơi xuống.
Ngày có tuyết trượt, Lý Tâm Ngọc lảo đảo suýt chút nữa té ngã, tên thích khách đứng đầu nhìn thấy, bỗng nhiên nâng kiếm hướng về phía Lý Tâm Ngọc!
“Công chúa!”
Bùi Mạc gầm lên giận dữ, đem sức lực toàn thân chém giết một người, lại nâng kiếm bổ về phía tên thích khách ám sát Lý Tâm Ngọc! Trong thời khắc nguy cấp, Lý Tâm Ngọc né tránh không kịp, vô thức cầm lên bức họa che ở đỉnh đầu, tính toán ngăn trở một kiếm kia! Nhưng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc lúc, sự tình xuất hiện chuyển cơ!
Tên thích khách kia thấy Lý Tâm Ngọc đem bức họa để che đao, vậy mà nửa đường thay đổi mũi kiếm, lưỡi kiếm sượt qua bức họa cuộn tròn, cắt trúng tay áo Lý Tâm Ngọc. Cùng
“Người không sao chứ?”
Bùi Mạc cầm tay nàng thật chặt, máu tươi dính ngấy trong lòng bàn tay, hắn lại dường như không biết, trong con ngươi đạm màu mực chứa đựng đầy ý nghĩ sợ hãi cùng lo lắng.
“Ta không sao…”
Lý Tâm Ngọc hít vào một ngụm lớn, khí lạnh hút vào phổi, cũng làm cho nàng bình tĩnh không ít. Nàng nhớ lại ánh mắt đố kỵ của tên thích khách vừa rồi kia nhìn bức họa cuộn tròn, trong lòng hiện ra một giả thiết dũng cảm…
Còn lại hai thích khách, không biết bí ẩn kia có chút manh mối nào với món đồ này, nhưng nếu như tiếp tục quần đấu, Bùi Mạc sớm muộn cũng sẽ rơi xuống thế hạ phong. Lý Tâm Ngọc nhìn nhìn bức họa cuộn tròn trong tay, trầm tư trong khoảnh khắc, sau đó hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Các vị đến là muốn bức họa này?”
Bọn thích khách trao đổi với nhau qua ánh mắt, không nói gì. Thấy bọn họ án binh bất động, Lý Tâm Ngọc liền biết mình tám chín phần mười đã đoán đúng, đám người kia thật sự là vì muốn cướp bức họa mà đến. Lý Tâm Ngọc đem bức họa trong tay giơ lên, đứng thẳng lưng cười nói: “Ta cũng không phải người keo kiệt, các vị đã vì vật này mà đến, vậy cũng không cần hưng sư động chúng như vậy?”
“Công chúa, trên người bọn họ rõ ràng có sát khí, sợ là không phải đơn giản như vậy.”
Bùi Mạc cầm kiếm phòng bị, đôi mắt như chim ưng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của đối phương, khẽ nhắc nhở nàng nói.
“Ta biết. Nhưng bọn hắn để ý bức họa, trước tiên kéo dài một chút thời gian rồi nói sau, ở đây vàng thau lẫn lộn, làm lớn chuyện thì khó lòng thu thập được hậu quả.”
Nói như thế, Lý Tâm Ngọc đem bức họa trong tay vẫy vẫy, hô: “Nếu chủ tử các ngươi thích nó, vậy để ta tặng cho hắn! Chụp lấy!”
Lý Tâm Ngọc dùng hết khí lực toàn thân, đem tranh họa cầm trong tay ném ra ngoài tường. Thích khách che mặt ánh mắt phát lạnh, quả nhiên như chó nhà bình thường thấy thịt xương đuổi theo nhảy ra đầu tường.
“Chạy!”
Theo tiếng quát khẽ của Lý Tâm Ngọc, Bùi Mạc chặn ngang đem nàng ôm vào trong lồng ngực, mũi chân điểm một bước nhảy lên đầu tường, nhanh chóng vượt qua mấy con hẻm nhỏ tựa mê cung, mang nàng bỏ chạy theo hướng ngược lại. Đợi đến khi hai thích khách leo tường nhặt lại bức họa cuộn tròn rồi quay lại, Lý Tâm Ngọc và Bùi Mạc sớm đã không thấy thân ảnh.
Thích khách cao ráo có chút tức giận, ngoan thanh nói: “Nhìn bọn họ trốn, ngươi thế nào lại không đuổi theo? Lại theo ta leo tường nhặt tranh làm cái gì!”
Thích khách có vóc dáng tương đối nhỏ gầy cười lạnh một tiếng, nói: “Đừng cho là ta không biết bức họa này là bảo bối của chủ tử, ai cướp về được chính là công đầu nhận thưởng. Ngươi và ta tuy là đồng liêu, nhưng ta không thể mở mắt trừng trừng nhìn ngươi cướp hết công lao được.”
Thích khách vóc dáng cao ráo nói giễu: “Lần này lỡ tay, sợ là khó có cơ hội lần sau! Ngươi còn muốn cướp công? Có thể tránh được chủ tử trừng phạt đã là chuyện tốt rồi!”
Gió lạnh thổi qua, tuyết đọng điêu linh, bóng dáng hai thích khách chợt lóe, biến mất không tung tích. Bùi Mạc ôm Lý Tâm Ngọc trốn ra cổng Dục Giới Tiên Đô, người đến người đi đông đúc, thỉnh thoảng có quan quân đi tuần tra, đám người ám sát kia tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức ra tay ở trên đường cái, tâm tình khẩn trương của Lý Tâm Ngọc mới thoáng lắng lại. Nàng buông bàn tay đang ôm chặt Bùi Mạc ra, mang theo cảm giác nghĩ mà sợ nói: “Hẳn là không có việc gì nữa, ngươi thả ta xuống thôi.”
Bùi Mạc dừng một chút, mới chậm rãi đưa nàng thả lại mặt đất.
“Công chúa có bị thương không?”
Bùi Mạc đỡ thân thể Lý Tâm Ngọc, trước sau đem nàng quan sát một phen, vẫn chưa phát hiện vết thương, chỉ có cổ tay áo bị kiếm khí phá vỡ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ta không sao, trái lại ngươi... Ngươi chảy máu!” Lý Tâm Ngọc tháo xuống mặt nạ vướng víu đem ném đi, kéo tay phải Bùi Mạc nhìn nhìn, băng vải băng bó lúc nãy đã bị thấm ướt, hẳn là vết thương đã bị vỡ lúc đối phó với thích khách
“Vết thương nhỏ thôi, ngày mai là tốt rồi.”
Bùi Mạc nhíu chân mày, trầm giọng nói: “Tranh bị cướp đi rồi.”
“Cướp thì cướp, đều là chút chuyện nhỏ.” Lý Tâm Ngọc nhón chân lên vỗ vỗ trán Bùi Mạ, cười đến mặt mày cong cong: “Vui vẻ lên, người không có việc gì là tốt rồi!”
Bùi Mạc rũ mắt xuống, lông mi run run, khóe miệng vung lên một độ cong cực nhỏ. Lý Tâm Ngọc thở dài một hơi, nhìn ngựa xe như nước cùng tiểu thương ven đường, nói: “Chỉ là một bức tranh tầm thường mà thôi, thật sự đáng giá như vậy sao? Mới vừa ra khỏi cửa liền gặp phải bọn cướp…”
Nàng nói thầm, Bùi Mạc lại cắt ngang nàng nói: “Ánh mắt bọn họ nhìn người mang theo sát ý rõ ràng, sợ là không chỉ muốn cướp tiền, lại càng muốn mạng của người.”