“Bùi Mạc!” Lý Tâm Ngọc đè lại tay hắn, đôi mắt phiếm ánh nước không chớp nhìn hắn, lo lắng nói: “Ta không muốn lễ vật sinh nhật, ta chỉ muốn ngươi.”
Giữa chụp đèn, một cánh bươm bướm bay về phía ánh lửa, bị nến thiêu cháy kêu lách tách.
“Ta nguyện công chúa của ta, cuộc đời này trong mắt vĩnh viễn không có mây mù.”
Đêm nguyên tiêu đó, nguyện vọng lúc hắn cầm trong tay đèn hoa đăng vẫn như cũ rõ ràng có thể nghe, thế nhưng bây giờ, hắn lại muốn nuốt lời ...
Bùi Mạc than nhẹ một tiếng, một tay chế trụ gáy Lý Tâm Ngọc, tiến đến hôn lên. Đôi môi ấm áp đặt lên hàng mi đang run rẩy, rồi chậm rãi hạ trên khóe miệng của nàng, cuối cùng ngậm hai mảnh môi mang theo mùi rượu.
Nàng nói nàng muốn hắn, vậy liền cho nàng thôi. Bùi Mạc nghĩ thầm, dù sao chính mình đã không có gì cả, qua tối nay không biết tương lai thế nào, chẳng bằng dựa vào nàng, đem chính mình hoàn toàn giao cho nàng.
Mấy ngày nay, kỹ thuật hôn của hắn tiến bộ thần tốc, vừa hôn triền miên, Lý Tâm Ngọc đã chóng mặt quên mất chính mình đang ở nơi nào. Nàng bị Bùi Mạc áp ở trên giường, lúc phục hồi tinh thần lại, quần áo chính mình đã mất trật tự, Bùi Mạc cũng cởi ngoại bào, phủ chống ở trên người mình. Đây thật sự là cái tư thế nguy hiểm.
Lý Tâm Ngọc có chút khẩn trương, lại có một chút hoảng hốt, lung tung đẩy Bùi Mạc ra: “Từ từ, chúng ta này…”
Thấy nàng chống cự, Bùi Mạc đứng dậy nhìn nàng, xương bả vai hơi nhô lên, như bươm bướm sắp phá kén xông ra, hình dáng bắp thịt màu kiều mạch dưới ánh nến mạ lên một tầng ấm áp.
“Thứ người muốn, ta đều cho người.” Ánh mắt Bùi Mạc kiên quyết, đôi tay vuốt ve hai má Lý Tâm Ngọc ửng hồng, nói giọng khàn khàn: “Hay là nói, công chúa không muốn?”
Tóc dài sau tai hắn nhẹ bung ra, đỏa qua hai má Lý Tâm Ngọc, mang theo một trận nhột nhạt.
“Ta không phải ý tứ này. Ta chỉ là, chỉ là không muốn ngươi miễn cưỡng chính mình.” Lý Tâm Ngọc vươn một tay, vuốt ve gương mặt tinh xảo của Bùi Mạc, than thở: “Ngươi nếu thật sự muốn làm, trong mắt sao có thể bộc lộ ra thần sắc tuyệt vọng như vậy?”
Bùi Mạc không nói gì. Một lát sau, hắn đứng dậy, đem y phục rải rác trên đầu giường từng món một nhặt lên, trầm mặc mặc lại trên người mình. Lý Tâm Ngọc từ phía sau ôm hắn, nhỏ giọng nói: “Bùi Mạc, tha thứ cho ta.”
“Người hạ lệnh giết ta cũng là điện hạ, người quan tâm yêu mến ta cũng là điện hạ, ta không rõ, điện hạ, cái nào mới chân chính là người?” Bùi Mạc xoay người lại, mắt ửng hồng, thấp giọng nói: “Ta có thể tha thứ người, nhưng ta dù sao cũng phải biết, người vì sao phải giết ta?”
“Ngươi muốn bản cung nói như thế nào, Bùi Mạc? Đáp án của vấn đề này, ngươi không thể tiếp nhận…” Nghe nàng nói, Bùi Mạc nhẹ nhàng mà kiên quyết thoát khỏi cái ôm của nàng. Hắn đẩy ra cánh cửa, Lý Tâm Ngọc lại cướp trước một bước ngăn ở cửa, mở hai cánh tay ngăn cản đường đi của hắn.
“Bùi Mạc!” Nàng gọi hắn, nước mắt trong nháy mắt liền chảy xuống: “Bùi Mạc, ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
Đây là lần đầu tiên Bùi Mạc thấy nàng khóc. Nàng luôn luôn cười đến đường hoàng xán lạn,
“Ta không biết.” Bùi Mạc nâng nâng tay, cách bên má nàng một tấc rồi dừng lại, lại chậm rãi rũ xuống: “Có lẽ ta sẽ rời đi, đợi người không thể giết chết ta, hoặc là có thể thẳng thắn đối mặt với ta về chuyện kia, rồi trở về…”
... đem người cướp đi.
“Ngươi đừng đi. So với trước đây, ta đã rất nỗ lực, rất nỗ lực thay đổi tất cả.” Lý Tâm Ngọc tận lực nhịn xuống khóc nức: “Ngươi có thể tức giận với ta, có thể không tha thứ ta, nhưng ngươi không thể vào lúc này rời bỏ ta... Hôm nay là sinh nhật ta!”
Trong ánh mắt của nàng tràn đầy thất vọng cùng thống khổ, Bùi Mạc tim đau như bị đao cắt, nhưng giữa hai người ngăn cách quá nhiều, hắn thực sự không thể thỏa hiệp. Bùi Mạc lấy lại bình tĩnh, cánh tay dài vượt qua thân thể mảnh mai của Lý Tâm Ngọc, muốn mở cửa sau lưng nàng, nặng nề đáp: “Thế nhưng, giữa người và ta đến điều cơ bản nhất là thẳng thắn cũng không làm được, làm sao có thể đi được lâu dài?”
Hắn đẩy cửa muốn chạy, Lý Tâm Ngọc lại lộ ra vẻ hoang mang hoảng hốt, dùng hết khí lực toàn thân đáp: “Ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi biết!” Nàng dựa vào cánh cửa đứng thẳng người, chậm rãi nâng lên cằm, đôi mắt ướt hồng nhìn thẳng Bùi Mạc, chảy nươc mắt, gằn từng chữ: “Chỉ cần ngươi không đi, ta tất cả đều nói cho ngươi biết…”
Bùi Mạc duy trì tư thế mở cửa, đem nàng giam giữa mình và cánh cửa.
“Còn nhớ ta từng kể cho ngươi câu chuyện xưa kia không? Tướng quân hận đế cơ phản bội, tướng quân phản loạn, giết nàng phá thành…”
Nàng toàn thân phát run, thanh âm vỡ vụn, mỗi chữ nói ra dường như là trải qua một tầng thống khổ lột da chuột rút.
“Ngươi hỏi ta vì sao phải giết ngươi, vì sao thống hận Lang Gia vương như vậy, đó là bởi vì, trong chuyện cũ kia ta chính là đế cơ, mà ngươi, lại là kẻ san bằng Thanh Hoan điện của bản cung... Chính là tướng quân phản loạn!”