Tối nay, thái y ra ra vào vào Thanh Hoan điện, nếu như không biết chuyện, còn tưởng rằng Tương Dương công chúa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
“Công chúa không cần quá lo lắng. Vị tiểu lang quân này chỉ là kích động quá mức mà dẫn đến tim đau thắt, tâm mạch vẫn chưa bị hao tổn, nghỉ ngơi một đêm là khỏi hẳn.”
Lão thái y đặt bút xuống, đem phương thuốc vừa viết xong hong khô, đưa cho Hồng Thược bên cạnh, phân phó nói: “Ấn theo phương thuốc này, sớm tối một lần, ba ngày là được.”
Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Mạc mê man trên giường, xoa xoa mi tâm, đối với Hồng Thược và Tuyết Cầm nói: “Xuống sắc thuốc đi, tiễn lão tiên sinh ra cửa.”
Cung tỳ nhận lệnh mà làm, dẫn thái y lui ra. Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mưa to xối xả, thời tiết ngày xuân cũng thật khác thường, trước đó còn là một bầu trời sao rậm rạp, nửa đêm về sáng lại mưa to gió lớn, quấy nhiễu nhân tâm không được an bình.
Bùi Mạc vẫn chưa tỉnh, mặc dù là đang ngủ cũng vẫn cau mày. Lý Tâm Ngọc nhịn không được vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt qua mi tâm của hắn, giống như là muốn chạm vào nỗi ưu sầu trong hắn. Ngón tay một tấc vẽ lên khuôn mặt hắn tuấn tú trẻ tuổi, cuối dừng lại trên khóe miệng của hắn. Lý Tâm Ngọc phủ phục, hôn một cái lên môi hắn, than thở: “Sớm biết ngươi bi thương đến vậy, ta sẽ không nói cho ngươi chân tướng.”
Thùng thùng thùng —— Sau mấy tiếng tiếng gõ cửa, thanh âm Bạch Linh ở ngoài điện vang lên: “Công chúa, đêm đã khuya, ngài nên đi ngủ rồi.”
“Bản cung ở chỗ này ngủ, Bạch Linh, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi, không cần quản ta.” Nói xong, Lý Tâm Ngọc cởi giày thêu, leo lên giường nằm bên cạnh Bùi Mạc, dùng chăn đắp lên giúp hắn. Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, nàng lật người, ôm lấy một cánh tay Bùi Mạc, nương theo ánh nến mờ tối quan sát hắn đang trầm tĩnh ngủ.
Chân mày rất sâu, lông mi rất dài, phủ một bóng mờ dưới mí mắt; sống mũi rất thẳng, đôi môi đầy đặn, nhàn nhạt phiếm hồng, làm cho người ta rất muốn hôn lên một chút... Lý Tâm Ngọc than một tiếng, ngăn cản chính mình nghĩ ngợi lung tung, cố nhắm mắt lại.
Nàng thực sự quá mệt mỏi, lại uống rượu, mắt vừa nhắm liền rơi vào cảnh trong mơ. Lý Tâm Ngọc mơ thấy Hạ Tri Thu. Kỳ quái chính là, cảnh trong mơ không giống như kiếp trước nàng đã trải qua, lại như là... chuyện xảy ra sau khi nàng đã chết. Thái sử cục bị niêm phong, Quan Tinh lâu dấy lên ngọn lửa hừng hực. Hạ Tri Thu một thân bạch y, đeo mặt nạ quỷ, chắp tay sau lưng nhìn đám cháy. Phía sau hắn, tướng quân cao to anh
Hạ Tri Thu không quay đầu lại, bạch y bị ánh lửa mạ lên một tầng màu đỏ, lành lạnh đáp: “Tri kỷ đã qua đời, bầu trời đầy sao này, không biết nên vì ai mà thưởng thức, chẳng bằng dùng một cây đuốc thiêu sạch sẽ.”
“Ngươi còn nhớ nàng, chỉ có ngươi còn nhớ nàng…”
Một trận gió lạnh đánh tới, tướng quân trẻ tuổi nắm tay để ở bên môi, khom lưng kiềm chế phát ra một trận ho khan. Trong khoảnh khắc, hắn khó khăn ngồi thẳng lên, chậm rãi đi tới bên người Hạ Tri Thu, đem nắm tay nắm chặt mở ra, để lộ ra toái linh bát lạc trên lòng bàn tay.
Đó là vài miếng kim loại cùng hai đoạn dây đỏ đã gãy, nếu như có thể gắn liền lại, sẽ tạo nên hai kim linh xinh xắn.
“Thứ này, có thể sửa lại như ban đầu được không?”
Tướng quân hỏi, trong mắt toát ra vẻ cẩn thận từng li từng tí cầu xin. Hạ Tri Thu quay người, tầm mắt dưới tấm mặt nạ dừng trên toái linh trong lòng bàn tay hắn. Ước chừng đã nắm vật kia thật chặt, bàn tay tướng quân ngang dọc đầy vết thương, nông nông sâu sâu, so với kim linh vỡ vụn nhìn thấy mà giật mình.
“Sửa xong thì như thế nào? Ngươi cuối cùng đã tới chậm một bước.”
Hạ Tri Thu lắc lắc đầu, cùng tướng quân gặp thoáng qua, đi ra ngoài cửa cung. Mà phía sau hắn, lầu cao ầm ầm sập xuống. Tướng quân vẫn như cũ nắm lấy kim linh đã vỡ tan, đứng lặng tại chỗ thật lâu…
Gió thổi khiến cánh cửa loảng xoảng vang lên, Lý Tâm Ngọc từ trong mộng cảnh giãy giụa, bỗng nhiên mở mắt, đối diện với một đôi con ngươi sâu không thấy đáy.
... Bùi Mạc tỉnh rồi.