Lý Tâm Ngọc cắn môi, trong mắt đã ngấn lệ chớp động. Nàng nhìn mẫu thân như sống trong bức họa cuộn tròn, rất lâu sau mới cởi xuống ngọc bội ngự ban bên hông, hai tay run run đưa qua cho Lý Thường Niên: “Lễ vật đêm qua phụ hoàng tặng con, vẫn còn tính chứ?”
Cuối cùng đã tới giờ khắc này, Lý Thường Niên lộ ra thần sắc “quả nhiên như vậy”, hơi ngồi thẳng người: “Trẫm thân là thiên tử, lời hứa đáng ngàn vàng; nhưng thân là một người phụ thân bình thường, trẫm không hy vọng ngươi đem ngọc lệnh này dùng trên người một nô nhi Bùi gia…”
“Phụ hoàng…”
Lý Thường Niên dựng thẳng lên một bàn tay, ra hiệu nàng câm miệng, cắt ngang nàng nói: “Trẫm có thể đặc xá nô tịch cho hắn, nhưng có một điều kiện.”
Cổ họng Lý Tâm Ngọc căng thẳng, một dự cảm xấu ngoi lên, bàn tay ôm ngọc bội phát run, hỏi: “Điều kiện gì?”
“Rất đơn giản, để hắn rời bỏ ngươi, cùng ngươi chặt đứt tơ tình.” Lý Thường Niên đáp: “Ngươi là công chúa của một nước, là hòn ngọc quý trên tay trẫm, nên sống cả đời phú quý không lo, chứ không phải bị một tên đầy tớ cuốn vào trong đả kích ngấm ngầm hay công khai.”
Lý Tâm Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, siết ngọc bội đáp: “Ngài nhất định phải khó xử con như vậy sao, phụ hoàng?”
Một là người thân quan trọng nhất của nàng, một là người nàng yêu nhất trên đời, tổn thương bất kỳ bên nào với nàng mà nói, đều là tai nạn ngập đầu ...
Mà lúc này, trong địa lao Hình bộ. Một ngục tốt ấn đao, nương theo bóng tối âm u bên trong nhà lao che chở, từng bước một tới gần gian thiết lao bên trong. Bùi Mạc tay chân đều mang theo xiềng xích, ngồi xếp bằng bên trong lưới sắt nhắm mắt nhập định, tia sáng lành lạnh từ song sắt chật chội mờ mờ lọt vào, rơi trên tầng áo chẽn trắng nõn của hắn, khiến cho hắn bị bịt kín một tầng sắc lạnh.
Nghe thấy bước chân tới gần, hắn bỗng nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm người tới. Trong ngục tia sáng u ám, người tới giấu mình trong bóng mờ, chỉ nghe thấy âm thanh xa lạ không mang theo một tia tình cảm quỷ mị vọng tới: “Cảm giác trong ngục thế nào, Bùi công tử?”
Bùi Mạc lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Người nọ ha hả cười nhẹ một tiếng: “Ta là ai không quan trọng. Bùi công tử chỉ cần biết, ta phụng lệnh gia chủ đến đây, muốn cùng công tử làm một khoản giao dịch."
Trong địa lao, ánh mắt Bùi Mạc dưới tầng ánh sáng lạnh thấm vào một mảnh sắc bén, trầm giọng nói: “Chủ của ngươi là ai?”
Hắn có ý định nói lời khách sáo, ngục tốt kia lại vô cùng cảnh giác, không mang theo một chút tình cảm đáp: “Bùi công tử nếu như đáp ứng cọc giao dịch này, thành tâm cùng bọn ta hợp tác, sớm muộn sẽ biết chủ tử nhà tại hạ là ai.”
Khóe miệng Bùi Mạc cong lên một chút không thể nhìn ra: “Nói một chút xem.”
Bóng đen đáp: “Bùi công tử cùng chúng ta có chung một kẻ thù, sao
“Các ngươi là muốn làm phản?”
“Không, gia chủ đối với chí tôn đế vị không có hứng thú, điều hắn mong ước là khiến người Lý gia bị người đời chỉ trích, ai cũng không được chết già.”
Nghe nói, Bùi Mạc ngẫm nghĩ: Người nọ đối với hoàng đế thống hận như vậy, sợ là so với mối thù diệt môn của chính mình lại càng sâu. Hắn chó cùng rứt giậu như vậy, chẳng lẽ là thời gian còn lại không nhiều lắm? Nếu như ký ức đột nhiên dũng mãnh xông vào trong đầu mình đêm qua không có sai lầm, người nọ đúng là sống không quá hai năm nữa…
Nghĩ thông tất cả, Bùi Mạc cũng không kinh ngạc, khí định thần nhàn đáp: “Thù nhà phải trả là lẽ đương nhiên, nhưng Tương Dương công chúa đối đãi ta không tệ, ta không thể phụ nàng.”
Giống như nghe được chuyện cười, bóng đen thấp giọng cười ra tiếng, nói giễu: “Bùi công tử chung tình như vậy thật khiến người ta khâm phục. Chỉ là lần này, công chúa khiến ngươi thất vọng rồi.”
“Có ý gì?”
“Lấy thái độ của hoàng đế đối với Bùi gia, nhất định sẽ không có chuyện hắn để nữ nhi duy nhất của mình cùng con trai tội thần ở chung một chỗ. Tương Dương công chúa lại luôn luôn hiếu thuận, Bùi công tử cảm thấy, nàng sẽ vì ngươi mà bỏ qua người thân nhất của mình sao?”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, ngục tốt kia không dám ở lâu, vội vã đáp: “Bùi công tử suy nghĩ thật kỹ, nếu có thể thoát khỏi đây, nghĩ thông rồi hãy đến Thanh Hải các Dục Giới Tiên Đô, tất sẽ có người tiếp ứng ngươi.”
Đợi người nọ rời đi, Bùi Mạc mới chậm rãi đứng dậy, vận động một chút cổ tay mang theo xiềng xích, khóe miệng nở ra một nụ cười nhìn thấu tất cả.