Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 72


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đào mận ngát hương ngày tháng tư, Vũ An hầu Quách Trung cùng con trai Quách Tiêu vào kinh. Trong Hưng Ninh cung, Lý Tâm Ngọc kéo quần lăng la đỏ nhạt, lười biếng ngồi giữa hồ, đang dùng que ngọc chọn sơn trà trong bát mật ăn. Lý Thường Niên và thái tử ngồi đối diện nàng, đều là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng. Lý Thường Niên ho nhẹ một tiếng: "Con trai Vũ An hầu Quách Trung, tên là Quách Tiêu, tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, lại là con trai trung thần quyền quý, xem như là nể mặt phụ hoàng, gặp hắn một chút nhé?"


"Không đi." Lý Tâm Ngọc mắt cũng không nâng, dùng que ngọc trong tay đâm vào thịt quả sơn trà vàng óng, như cười như không đáp: "Bản cung muốn làm con gái nhà lành, không thấy ngoại nam."


"Thấy nam nhân thì thế nào ? Cũng không phải chưa từng thấy nam nhân." Lý Tấn nói lầm bầm: "Muội là công chúa của một nước, không cần tuân theo lễ nghi phiền phức."


Lý Tâm Ngọc u u giương mắt, trừng Lý Tấn. Lý Tấn nhận được lời cảnh cáo đến từ thân muội muội, vội ngậm chặt miệng, không cần phải nhiều lời nữa.


"Tấn nhi nói đúng. Trẫm chưa bao giờ dạy dỗ con như nữ nhi nhà bình thường, con là công chúa, tùy ý chọn nam nhân cũng không có gì đáng trách." Lý Thường Niên than một tiếng, đứng dậy đi tới bên cạnh Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, kéo tay nàng nói: "Trong lòng con vẫn còn nghĩ đến người kia? Hay là, còn oán phụ hoàng."


"Không muốn, không oán." Lý Tâm Ngọc lời ít mà ý nhiều, buông que ngọc, đem sơn trà bị chọc thủng lỗ chỗ giao cho cung tỳ phía sau, lười biếng cười nói: "Bản cung chính là không thích Quách Tiêu, thập phần không thích."


"Vì sao? Quách Tiêu lớn lên ở U Châu, con chưa từng thấy qua hắn, sao lại không thích?"


"Có lẽ là nghiệt duyên kiếp trước đi."


Thấy Lý Tâm Ngọc hứng thú đần độn, Lý Thường Niên há miệng, lại nhắm lại, than thở: "Không muốn cũng tùy ngươi, Tâm nhi, phụ hoàng tuổi đã già, tóm lại phải có người thay trẫm bảo hộ ngươi cả đời chu toàn."


Lý Tấn nhỏ giọng nói thầm: "Này không phải còn có ca ca là ta đây sao?"


Hoàng huynh cuối cùng cũng nói được một câu có lương tâm. Lý Tâm Ngọc nháy mắt mấy cái, ở trong lòng yên lặng cho hắn một ngón tay cái dựng thẳng.


"Còn ngươi nữa. Tấn nhi cũng đã gần nhược quán, trong cung không có nội quyến, cũng nên cưới người vợ hiền quản giáo ngươi."


Lý Thường Niên dời đi mục tiêu, nhìn Lý Tấn: "Cháu ruột Vương thái phó là một nữ tử hiền lành đoan trang, cầm họa song tuyệt, thích hợp với ngươi."


Lý Tấn cứng còng thân thể, sắc mặt biến biến, ngượng ngùng đáp: "Vương thái phó là đại đồ cổ con đã thụ giáo qua, nếu như lại cưới về cái tiểu đồ cổ, sẽ tổn thọ mất."


Lý Thường Niên giận tái mặt: "Bịa chuyện."


Lý Tâm Ngọc biết hoàng huynh một lòng chỉ hướng đến Liễu Phất Yên, liền đứng dậy giải vây: "Được rồi phụ hoàng, nhi nữ tự có phúc của nhi nữ, ngài đừng bận tâm chúng con. Nghe thái y nói, ngài gần đây ho trắng đêm, trong phổi có máu đờm, đừng tức giận, nên nghỉ ngơi điều dưỡng mới tốt." Nói xong, nàng kéo Lý Tấn ra cửa, cười phất tay: "Chúng con không quấy rầy ngài nữa, ngày mai lại đến nhìn ngài!"


Ra cửa, đi đến bên cung tường, Lý Tấn mới thở phào một cái, hung hăng vò vò đầu Lý Tâm Ngọc: "Ca không uổng công thương yêu muội, hôm nay lại giúp ca giải vây."


"Ai tóc tóc, búi tóc này Tuyết Cầm thay muội búi một sáng đấy, đừng vò loạn!" Lý Tâm Ngọc cười xoay người, đứng ở dưới tán hồng đào hỏi: "Cháu gái Vương thái phó muội đã thấy qua, tuy không phải chi tư kinh người, nhưng cũng là tính ôn lương hiền lành, huynh không suy nghĩ một chút?"


Kiếp trước Lý Tấn chính là cưới Vương gia cô nương, hai người tương kính như tân sinh sống bốn năm năm. Liễu Phất Yên tuy kiều diễm trêu người, nhưng hận ý ở ngực quá khó khống chế. Huống chi, Liễu Phất Yên là tiểu cô của Bùi Mạc, Lý Tấn là hoàng huynh của mình, hai người này cùng ở một chỗ, chẳng phải là loạn bối phận sao?


"Quách gia binh sĩ kia cũng không đến nỗi, muội sao không gả?" Lý Tấn cắt ngang mạch suy nghĩ của Lý Tâm Ngọc, nàng suy tư khoảnh khắc, không đáp hỏi lại: "Hoàng huynh, huynh thật sự tính toán tương lai sẽ cưới Liễu Phất Yên?"


"Phải thì thế nào?"


"Thân phận của huynh cùng muội không giống nhau, huynh là đế vương tương lai, phụ hoàng và đủ loại quan lại quyết không cho phép huynh cưới một nữ tử từng ở Dục Giới Tiên Đô bán rẻ tiếng cười mà sống. Mặc dù huynh dựa vào điểm yếu của phụ hoàng chống lại, tối đa chỉ có thể cho nàng một thân phận thiếp phi, chính thê chắc chắn sẽ phải là một người khác."


"Mặc kệ thế nào, trước tiên để nàng tiến cung, còn chuyện là thê hay là thiếp, sau này hãy nói."


Biết là như thế, Lý Tâm Ngọc than nhẹ một tiếng nói: "Những ý nghĩ này của Hoàng huynh có hỏi qua ý kiến của Liễu Phất Yên chưa? Nàng đồng ý gả cho con trai của kẻ thù làm thiếp?"


"Nàng nếu như vô ý với ta, sao lại đồng ý cùng

ta vào cung?" Nói đến phân nửa, Lý Tấn bỗng nhiên kịp phản ứng, bỗng nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Lý Tâm Ngọc, kinh ngạc nói: "Muội vừa mới nói cái gì! Con của kẻ thù? Ai?"


Ca ca ngốc, ngay cả Liễu Phất Yên là ai cũng không biết, liền mơ hồ đem nàng tiến cung.


"Xem ra huynh còn không biết thân phận thật của Liễu Phất Yên, đã đưa nàng đến Dịch Đình cung hơn tháng, sao lại không điều tra một chút?"


Về công về tư, Lý Tâm Ngọc đều không nên gạt ca ca của mình, nghĩ đến chỗ này, nàng nắn vuốt thân đào nơi góc tường, chậm rãi nói: "Muội từng nói với huynh, Liễu Phất Yên không thể chuộc thân, là vì nàng mang thân phận quan kỹ, là gia quyến tội thần, huynh còn nhớ không?"


"Nhớ, nhưng ta không quan tâm xuất thân cùng quá khứ của nàng..."


"Nàng là tiểu cô của Bùi Mạc, là tiểu muội của Bùi Hồ An."


Một câu nói khiến Lý Tấn sững sờ tại chỗ. Sắc mặt hắn mờ mịt, thật lâu mới tìm lại thanh âm của mình, không thể tin tưởng lẩm bẩm nói: "Cái gì? Tâm nhi, muội... Nói cái gì?"


"Là thật, hoàng huynh. Nàng nguyên bản họ Bùi, khuê danh mọt chữ Yên, chân chính là tướng môn hổ nữ."


Còn từng có một vị Vũ Lâm lang suýt chút nữa là trượng phu của nàng, nhưng mà điểm này, Lý Tâm Ngọc chưa nói. Lý Tấn vẫn biểu tình si ngốc, rõ ràng là ngày xuân ấm áp, hắn lại sinh sôi rùng mình, lắc tay đáp: "Ta không tin. Ai nói cho muội biết?"


"Bùi Mạc và Bùi tam nương tử, bọn họ chính miệng nói cho bản cung."


Lý Tấn sắc mặt trắng bệch, Lý Tâm Ngọc chung quy không đành, tựa như trấn an ôm ôm hắn, thấp giọng nói: "Hoàng huynh, thế nhân nói huynh quạnh quẽ thô bạo, nhưng ta biết, huynh chỉ nguyện ý đối tốt với người ngươi để ý mà thôi."


Lý Tấn thân hình cứng ngắc, run giọng nói: "Ta đã nói không quan tâm quá khứ của nàng, cho nên chưa bao giờ hỏi qua thân thế của nàng, lại không ngờ kết quả là như thế này..."


"Hoàng huynh, muội không phủ nhận huynh đối với Bùi tam nương tử một mảnh thâm tình, nhưng trên người nàng thực sự giấu quá nhiều bí mật huynh không biết, huynh phải nói với nàng rõ ràng. Phàm là tình cảm có bất kì điều gì giấu giếm, đều là rạn nứt và yếu đuối, đối với huynh, với nàng cũng không tốt."


Lý Tâm Ngọc lại nói: "Tìm một cơ hội cùng Bùi tam nương tử nói chuyện đi, xem thử mỗi người lựa chọn là cái gì. Nếu là sau lễ tạ thần, huynh và nàng quyết định cùng nhau ở một chỗ, nàng cũng nguyện ý tiếp thu huynh, bản cung là người đầu tiên phất cờ hò reo."


Lý Tấn ngơ ngẩn gật đầu, mắt hồng đến lợi hại.


"Tương lai thập phần gian nguy, hoàng huynh nhất định phải cân nhắc rõ ràng mới quyết định." Gió xuân phất đến, tàn hồng khắp nơi, Lý Tâm Ngọc ngược ánh nắng cười cười: "Còn có, mỗi người chỉ có một trái tim. Ca ca nếu như chung tình với nàng, vậy cũng đừng cưới cô nương khác, dù sao, ai mà không phải hòn ngọc quý trên tay cha mẹ? Nếu như không yêu, cũng đừng khiến nàng phải tiến cung chịu tội, như là Khương phi kia..."


Lý Tâm Ngọc ngừng nói, lắc lắc đầu. Quên đi, đang êm đẹp lại nhắc đến cái nữ nhân đã chết còn muốn nhấc lên sóng gió làm chi?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện